Nhưng không ngờ hai tên sứ giả Minh Điện kia sau khi nhìn thấy Thạch Thiên Hạo cùng với những người khác, lại lựa chọn không chiến mà lui.
Lúc này Thạch Trọng Thiên mới đem lực chú ý của mình đặt trên người Thạch Thiên Hạo cùng những người khác, kết quả ánh mắt vừa rơi xuống người thiếu niên kia, lập tức liền không dời đi được.
Thạch Thiên Hạo nhìn ông lão trước mặt tuy rằng ăn mặc lôi thôi nhưng lại hào hùng ngập trời, ánh mắt ngây dại kia rốt cuộc cũng khôi phục lại được vài phần sinh khí.
Hắn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta tên Thạch Thiên Hạo, chẳng hay... Ngài có phải là Thạch Trọng Thiên?"
Con mắt Thạch Trọng Thiên lần nữa trừng lớn, sau một lúc ha ha cười lớn, tiếng cười rung trời: "Không sai, không sai, ta chính là Thạch Trọng Thiên!"