Nhưng Lâm Phong có thể chắc chắn tám phần, người đưa ra chủ ý tặng món quà này chính là Chử Dương, thậm chí ngay cả bản thân món quà này cũng là do hắn đưa ra.
Sau khi biết Chử Dương được lệnh đến Sa Châu thành thường trú, Lâm Phong bất giác lắc đầu cười nói: "Tiểu tử thối, còn chưa từ bỏ ý định với đồ đệ của ta sao? Vậy thì cứ ở Sa Châu thành ăn cát thêm vài năm nữa đi, chờ khi nào đồ nhi của ta trưởng thành rồi hãy nói."
Tiểu nha đầu Lạc Khinh Vũ lúc này đương nhiên không thể nào biết được có người vẫn luôn nhớ đến nàng. Lúc này, nàng đang bị Thạch Thiên Hạo và những người khác vây xem.
"Ha ha ha!" Thạch Thiên Hạo ngửa mặt lên trời cười to: "Thiên địa có thường, biến hóa vô thường, Thạch Thiên Hạo ta rốt cuộc không còn là người nhỏ tuổi nhất nữa rồi!"
Năm đó, hắn tự nguyện làm tiểu sư đệ, các sư huynh sư tỷ khác nhập môn trước tuổi tác đều lớn hơn hắn, cho nên Thạch Thiên Hạo vẫn luôn cam tâm trạng nguyện nhưng thời gian lâu rồi, hắn lại cảm thấy nếu như mình cũng có một tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội thì không tệ.