cũng tựa như hiện tại, Chử Dương cho dù có chạy tới Côn Luân Sơn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến Vân Kính Thành, ngay cả Vân Phong không lên được, chứ đừng nói chi là Ngọc Kinh sơn, thậm chí ngay cả Vân Kính Thành hắn cũng chỉ là mượn cớ đưa lễ mừng mà tạm thời dừng chân, sau đó cho dù thường trú cũng phải đến Sa Châu thành.
"Vạn sự khởi đầu nan, ắt sẽ có cơ hội." Chử Dương thở dài. Lương Càn lần này phải phái tâm phúc đến đây thường trú liên lạc, lại trùng hợp với ý hắn. Chử Dương quả thật là nhân tuyển thích hợp nhất, căn bản không cần chính hắn mở miệng, ngay cả ám chỉ không cần, Lương Càn đã chủ động đề xuất.
Đương nhiên, tiểu tử Chử Dương kia vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến Tây Vực Đại Mạc ăn cát, chắc chắn không thể nào chỉ đơn thuần là vì muốn tán gái.
Tuy rằng sâu trong nội tâm vẫn luôn có phần kháng cự việc tiếp xúc quá nhiều với Lâm Phong, với Huyền Môn Thiên Tông nhưng lần này Chử Dương vẫn điều chỉnh tốt tâm tính của mình mà đến.
Sư môn Thiên Ngoại Sơn của hắn, trước kia vẫn luôn giao hảo với Thục Sơn Kiếm Tông, gần như phụ thuộc vào Thục Sơn, trong đó có mưu đồ từ rất sớm của Ngũ Khinh Nhu cũng có nguyên nhân đến từ quyết sách của cao tầng Thiên Ngoại Sơn.