Làm sao Đao Ngọc Đình lại không chú ý tới ánh mắt khác thường của những người khác, chỉ là tính cách nàng ta vốn lạnh nhạt, tuy rằng ký ức đã khôi phục, cha con đoàn tụ với Đao Chí Cường, khiến cho nàng ta dần dần cởi mở hơn một chút nhưng khi ở cùng với đa số mọi người, vẫn thiên về trầm lặng.
Suy nghĩ của nàng ta cũng rất đơn giản, ngôn ngữ luôn tái nhợt, sự thật hơn hẳn hùng biện.
Chưa nói đến việc nàng ta có lòng tin vào bản thân mình, mà cha nàng ta là Đao Chí Cường thật sự không hề đi cửa sau cho nàng ta, vị Tổng quản ngoại môn lão luyện thành thục này, đối với việc gì nên làm, việc gì không nên làm, trong lòng vô cùng rõ ràng.
Mà đúng lúc này, trên bầu trời lại vang lên tiếng nói của Lâm Phong: "Trước giờ Tý đêm nay, người nào có thể đến đỉnh tháp, leo lên Ngọc Kinh sơn, có thể trở thành đệ tử thân truyền của ta."
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng lại lập tức tạo nên sóng to gió lớn, trên đỉnh Vân Phong, cho dù là Chu Dịch ở bên cạnh, không trấn áp nổi sự phấn chấn của đám đệ tử đặt nền móng, một đám thiếu niên bị kích thích đến mức hai mắt đỏ bừng.