Đó không phải là máu thịt thật sự, mà là tinh hoa đại đạo của Chính Nhất Đạo Tôn bị tổn hại.
"Huyền Môn chi chủ, danh bất hư truyền." Giọng nói trầm thấp của Chính Nhất Đạo Tôn còn mang theo tiếng kêu rên của đám người Khuông Hằng.
Trong hư không, bạch khí hóa thành một thế giới, một lão già áo trắng như tuyết bình tĩnh đứng đó, cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Trên đầu ngón trỏ tay phải của lão vẫn còn sót lại vài giọt máu màu vàng nhạt.
Phía sau lão, Khuông Hằng, Huyền Lâm Đạo Tôn và Vân Lam Đạo Tôn đều kinh hãi nhìn nhau.