Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều lóe lên, nhìn về phía Long Đấu Trường.
Ở đó, Thạch Thiên Hạo đang lơ lửng trên không, bình tĩnh nhìn Thạch Thiên Nghị trước mặt, thản nhiên nói: "Ngươi nợ ta, mười hai năm rồi, hôm nay nên trả."
Hào quang tiêu tán, ánh sáng trong Trọng Đồng mắt phải của Thạch Thiên Nghị có phần ảm đạm, hắn nhắm mắt phải lại nhưng sắc mặt lại rất tốt.
Những thương thế nghiêm trọng mà hắn phải chịu trong quá trình giao thủ với Thạch Thiên Hạo vừa rồi tựa như một giấc mộng, chưa từng tồn tại.
"Ta chưa từng nợ ngươi cái gì, trời sinh vạn vật, kẻ mạnh được hưởng." Thạch Thiên Nghị bình tĩnh nói: "Nếu lúc trước ta vẫn còn nằm trong tã lót, mà ngươi đã có thể đi lại tu luyện, thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy, có lẽ ngươi mới là người móc mắt ta, chứ không phải ta đoạt được Chí Tôn Đạo Cơ của ngươi."