TRUYỆN FULL

[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 1191: Có dám một trận chiến? 2

Uy danh tích lũy qua vô số năm tháng, hôm nay đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Bàng Kiệt bình tĩnh đứng trong hư không, mặt không chút thay đổi, mặc cho ánh mắt sắc bén của mọi người như muốn xuyên thủng người hắn.

Một khắc trước, hắn vẫn là một trong những thiên tài kiệt xuất của thế hệ mới Thái Hư Quan.

Giờ phút này, lại gần như thân bại danh liệt.

Không hề cuồng loạn, không hề chối cãi, không hề lằng nhằng, không hề tức giận, Bàng Kiệt cứ lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Hắn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lâm Phong.

Năm đó, trận chiến ở Sa Châu thành, bản tôn Bàng Kiệt không đến, chỉ phái phân thân đến khiêu chiến Lâm Phong, kết quả bị Lâm Phong trấn áp, phải nhờ Yến Minh Nguyệt cầu xin mới thoát được, mặt mũi của gã - Thiên hạ Hành tẩu của Thái Hư Quan gần như mất sạch.

So với thần thông và địa vị mà Lâm Phong thể hiện sau này, thực ra hắn cũng chẳng đến nỗi quá mất mặt, cường giả Nguyên Thần kỳ Thiên Phong Đạo Tôn bị Lâm Phong đánh chết, Kim Ô Đại Thánh trong Thập Đại Yêu Thánh bị Lâm Phong bắt sống.

Gần đây, bốn vị Kiếm Chủ Tông Sư cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng, Phản Hư của Thục Sơn Kiếm Tông đều bại trận thảm hại, ngay cả kiếm khí pháp thân của Tân Long Sinh - Tông chủ Thục Sơn Kiếm Tông cũng bị Lâm Phong chém giết.

Nhưng trong trận chiến ở Sa Châu thành, Bàng Kiệt cũng có toan tính của riêng mình, vì đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần, hắn đành phải hy sinh hư danh.

Sau trận chiến ở Sa Châu thành, Bàng Kiệt vẫn luôn bế quan ở Bạch Vân Sơn, rốt cuộc cũng đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần, luyện thành Nguyên Thần hóa thân.

Nguyên Thần vừa thành, từ nay về sau tiêu dao tự tại, đại đạo có hy vọng.

Từ giờ khắc này, Bàng Kiệt không còn là nhân tài mới nổi, thiên tài tiềm lực nữa, tiềm lực của hắn đã chuyển hóa thành thực lực, từ nay về sau, hắn chính là thiên chi kiêu tử chân chính, chính thức bước lên vũ đài của Thiên Nguyên Đại Thế Giới.

Tiếp tục tiến lên, ghi danh sử sách là điều tất nhiên, chút hư danh trước kia, giờ phút này ngoảnh đầu nhìn lại, chẳng qua chỉ như mây khói.

Bàng Kiệt tựa như mặt trời mọc ở phương đông, rốt cuộc cũng dần dần đi đến đỉnh cao, hướng đến con đường rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Nhưng mà, ngay lúc này, hắn lại gặp Lâm Phong.

Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, cho dù mình đã tu thành Nguyên Thần nhưng giờ phút này, hắn vẫn không thể so sánh với Lâm Phong.

Chênh lệch giữa hai người so với lúc ở ngoài Sa Châu thành còn lớn hơn!

Khi đó, hắn là thiên chi kiêu tử, là người dẫn đầu cho các đệ tử Thái Hư Quan nhập thế, là Thiên hạ Hành tẩu, là nhân vật kiệt xuất đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi.

Mà Lâm Phong lại không chút tiếng tăm, vừa mới nổi danh, lai lịch bí ẩn, ngay cả phần lớn mọi người đều không biết đến sự tồn tại của hắn, những người biết chuyện đều suy đoán xem rốt cuộc hắn đến từ nơi nào.

Giờ phút này, Bàng Kiệt đã tu thành Nguyên Thần, chính thức bước chân vào tầng lớp cao nhất của Thái Hư Quan, đồng thời cũng trở thành nhân vật quan trọng của Nhân tộc tu chân giới ở Thần Châu Hạo Thổ.

Sự nhẫn nhục, chịu đựng, khổ tâm mưu đồ của hắn rốt cuộc cũng được đền đáp xứng đáng, chân chính tiến thêm một bước trên con đường tu hành.

Nhưng Lâm Phong lúc này, đã trở thành nhân vật hàng đầu ở Thần Châu Hạo Thổ, có thể sánh ngang với Nhạn Nam Lai - Quan chủ Thái Hư Quan, là bậc tiền bối của hắn.

Với đạo tâm kiên định của Bàng Kiệt, giờ phút này cũng có phần mờ mịt.

Từng có một thời gian, Lâm Phong trong mắt hắn chẳng khác nào mây bay, không đáng nhắc đến, sau đó biến thành đối thủ giả tưởng, đối thủ ngang hàng với hắn.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều tựa như một trò cười.

Nữ tu Thái Hư Quan bên cạnh im lặng không nói năng gì, mà Huyền Lâm Đạo Tôn lại nhíu mày, trong mắt toát lên vẻ thất vọng, nhìn Bàng Kiệt, nói: "Chuyện này, ngươi đã sai."

Bàng Kiệt bình tĩnh nói: "Mỗi một đệ tử Thái Hư Quan, đã nhận được ân huệ của tông môn, thì phải có trách nhiệm cống hiến cho tông môn."

"Đúng sai, hãy để hậu nhân đánh giá."

Hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Lâm Đạo Tôn, ánh mắt hai người giống nhau như đúc, đều tràn đầy chân thành, tha thiết nhưng lại có phần lạnh nhạt, vô tình, hữu tình và vô tình đan xen.

"Đệ tử được tông môn bồi dưỡng, mới có thể có được ngày hôm nay, Trần sư đệ có thể hy sinh, đệ tử cũng có thể." Bàng Kiệt thở dài: "Sư phụ, người hãy ra tay đi, đệ tử cam tâm trạng nguyện, chỉ mong có thể gột rửa tiếng xấu cho sư môn."

Huyền Lâm Đạo Tôn nhìn Bàng Kiệt, đây là đệ tử do chính tay ông ta bồi dưỡng, vậy mà hôm nay, ông ta lại phải tự tay trấn áp hắn.

Ông ta giơ tay lên, hư không lập tức xuất hiện muôn ngàn tia sáng trắng, một tấm bia đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống, mặt trước của tấm bia đá khắc hai chữ "Trừng phạt", mặt sau là chín chữ, chính là chín điều giới luật của Thái Hư Quan.