Sau một khắc, vầng mặt trời này đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như bị thiên cẩu thực nhật.
Nhưng khí tức lực lượng kia lại càng khủng khiếp hơn.
Đại Nhật Thần Quyền, Thực Nhật Chi Biến!
Chỉ trong nháy mắt thiêu đốt lực lượng Thái Dương Chân Hỏa vô tận, một quyền đánh lên băng phách màu đen do Nguyên Thần Vu Tân Đào hóa thành!
Băng và lửa va chạm kịch liệt giữa trời đất.
Trên bầu trời phảng phất như có một trận mưa băng màu đen, hóa thân Nguyên Thần của Vu Tân Đào bị đánh cho vỡ vụn từng khúc!
"Không!" Lão già áo đen tóc xanh đầy đầu kia càng là phát ra một tiếng rống kinh hãi, dưới lực lượng cuồng bạo của Đại Nhật Viêm Hoàng oanh kích, lão bị đánh cho tan thành mây khói.
Pháp bảo cấp Hóa Sinh, Huyền Minh Bảo Sách trực tiếp bị một quyền đánh cho nguyên linh tan vỡ!
Đáng thương nó ở trên tay Vu Tân Đào cảnh giới Nguyên Thần nhất trọng còn chưa phát huy toàn bộ uy lực, đã bị Lâm Phong phá hủy, chết một cách vô cùng oan uổng.
Vu Tân Đào muốn rách cả mí mắt, nếu không phải có bảo vật trấn tộc Huyền Minh Bảo Sách thay hắn ngăn cản tai họa, thì hắn đã bị Đại Nhật Viêm Hoàng một quyền đánh chết.
Đúng lúc này, hư không phương xa không ngừng rung chuyển, từng đạo mây trắng từ đó tuôn ra.
Trên trời cao mây cuộn mây tan, nguyên khí đầy trời ngưng tụ thành hình, từng tầng hư không hóa thành vạt áo, ngưng kết thành hình dáng một trung niên nhân, dưới vạt áo thêu một đóa mây trắng.
Người trung niên này bề ngoài nhìn qua bình thường, chỉ có một đôi mắt làm người khác chú ý, ẩn chứa cảm xúc vô cùng phong phú, phảng phất như bao hàm toàn bộ thế gian muôn màu, chúng sinh muôn vẻ.
Người trung niên ở phía xa chân trời, đưa tay nâng Nguyên Thần hóa thân của Vu Tân Đào lên, sau đó thu tay về, chỉ trong nháy mắt vượt qua không gian, mang theo Vu Tân Đào thoát khỏi phạm vi công kích của Đại Nhật Viêm Hoàng.
Chỉ một động tác đơn giản, nhìn qua vô cùng nhẹ nhõm, tự tại tùy ý, phảng phất như đưa tay lấy một vật tầm thường.
Nhưng động tác này rơi vào trong mắt Thạch Tông Nhạc, Tinh Đấu Đạo Tôn, Bắc Nhung Hữu Hiền Vương, lại làm cho bọn họ cùng nghiêm nghị.
Động tác của người trung niên này thật sự quá mức nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức không cho pháp thân Đại Nhật Viêm Hoàng của Lâm Phong bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, ta đã làm xong rồi.
Chính là khí chất ung dung tùy ý như vậy, lại toát ra lực lượng thần thông và sự tự tin kiêu ngạo cực kỳ cường đại.
Pháp thân Đại Nhật Viêm Hoàng của Lâm Phong đứng giữa thiên địa, bình tĩnh nhìn người trung niên đột nhiên xuất hiện: "Huyền Lâm Đạo Tôn, đã lâu không gặp."
Người tới chính là một trong những Thái Thượng Trưởng Lão của Thái Hư Quan, cường giả Hợp Đạo Cảnh, Nguyên Thần tam trọng - Huyền Lâm Đạo Tôn.
Huyền Lâm Đạo Tôn cứu Vu Tân Đào, lại cúi đầu nhìn tổ địa Vu gia đã gần như biến thành một đống đổ nát, đôi mắt như có tình lại như vô tình của hắn lóe sáng: "Huyền Môn Chi Chủ, lần này ngươi làm quá phận rồi."
Lâm Phong thản nhiên nói: "Một năm trước, trận chiến ở Côn Luân Sơn, Vu Tân Đào may mắn thoát chết, ta niệm tình hắn tu hành không dễ, không truy cứu, đã là khoan dung lắm rồi."
"Hiện tại, Vu gia lại dám chặn giết người nhà của đồ đệ ta, chẳng lẽ cho rằng ta dễ bắt nạt sao? Họa phúc tự chuốc lấy, gieo gió gặt bão, Huyền Lâm Đạo Tôn lại đến trách cứ ta, thật là vô lý."
Huyền Lâm Đạo Tôn hơi nhíu mày: "Chuyện này Vu Tân Đào đã giải thích với ta, đó là chuyện nội bộ của Thạch gia, hắn với Vu gia chẳng qua là giúp đỡ một chút mà thôi."
"Chuyện của Thạch gia, nên do chính bọn họ giải quyết."
Lâm Phong mặt không biểu cảm liếc nhìn Huyền Lâm Đạo Tôn, sau đó thấy sau lưng Huyền Lâm Đạo Tôn, lại có hai tu sĩ Thái Hư Quan từ trong hư không chậm rãi bước ra.
Một người là nữ tử, dung mạo xinh đẹp, thần sắc an nhiên, là tu sĩ Nguyên Thần nhị trọng, tu vi Phản Hư Cảnh.
Người còn lại là một thanh niên, có phần quen mặt, dung mạo tuấn tú, một thân bạch y sạch sẽ, khí tức trên người nhẹ nhàng như mây gió, không mang theo chút sắc bén nào, tựa như một trận gió mát, một dòng suối linh động.
Chính là Bàng Kiệt - Thái Hư Quan Thiên hạ Hành tẩu đời trước, người từng thất bại ngoài thành Sa Châu.
Lúc này khí tức quanh thân hắn hòa hợp với thiên địa, đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, rõ ràng đã bước vào Nguyên Thần Cảnh.
Sau Yến Minh Nguyệt, Bàng Kiệt cũng đã thành công tiến giai Nguyên Thần.
Hắn và nữ tử kia đều đi theo sau lưng Huyền Lâm Đạo Tôn, yên lặng nhìn pháp thân Đại Nhật Viêm Hoàng của Lâm Phong.
Ánh mắt Lâm Phong lướt qua hai người bọn họ, sau đó lại rơi trên người Huyền Lâm Đạo Tôn.
"Chuyện của Thạch gia? Năm đó ân oán giữa đồ đệ ta là Thạch Thiên Hạo và Trùng Đồng giả kia - Thạch Thiên Nghị, chẳng lẽ Huyền Lâm Đạo Tôn không biết sao?"