Bắc Hải Kình Vương cúi đầu, không nói tiếng nào. Còn tròng mắt Cửu Trảo Điêu Vương thì đảo tới đảo lui, trong lòng âm thầm tính toán: "Trước tiên cứ giả vờ đồng ý, nhân cơ hội này rời khỏi đây, sau đó tìm cơ hội chạy trốn."
"Không biết tên đệ tử kia của hắn có tu vi gì, có nên nhân cơ hội này giết hắn để trút giận hay không? Hay là thôi đi, lỡ gây ra họa lớn thì sao?"
Lâm Phong liếc mắt nhìn Cửu Trảo Điêu Vương một cái. Cửu Trảo Điêu Vương lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Ngay sau đó, sợi tơ đang trói buộc Yêu Anh của hắn đột nhiên siết chặt, suýt chút nữa đã cắt Yêu Anh của hắn thành hai nửa.
Cửu Trảo Điêu Vương đau đớn quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin tha thứ. Giọng nói bình tĩnh của Lâm Phong vang lên: "Tuy rằng ngươi chấp mê bất ngộ, ý đồ bỏ trốn, còn sinh lòng tà ác nhưng nể tình ngươi cuối cùng cũng dừng lại trước bờ vực, lần này ta sẽ tha cho ngươi một lần nữa. Thế nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngươi hãy coi như đây là một bài học nhớ đời."
Sợi tơ màu tím bỗng nhiên bốc cháy, ngọn lửa màu vàng rực rỡ thiêu đốt Yêu Anh của Cửu Trảo Điêu Vương. Chỉ trong chốc lát, Cửu Trảo Điêu Vương đã bị hành hạ đến mức chỉ còn thoi thóp, không còn dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào khác.