Các đệ tử dưới trướng hắn như Tiêu Diễm đều tự mình chăm chỉ tu luyện, lĩnh hội đạo pháp, tôi luyện pháp thuật. Những ai đã nhận đệ tử thì dốc lòng dạy bảo đệ tử.
Phạm Lâm Cư của Uông Lâm được mở rộng thêm rất nhiều, không còn là mấy gian nhà gỗ đơn sơ như trước nữa. Trải qua nhiều lần mở rộng, lúc này, cha mẹ Uông Lâm cùng một số tộc nhân thân thiết với nó đều đang trong đó.
Mãi đến lúc này, khi được lên Ngọc Kinh sơn, tận mắt chứng kiến cảnh tượng thần kỳ trên núi, bọn họ mới biết được Uông Lâm - người luôn khiêm tốn, giấu mình ở quê nhà lại có lai lịch lớn đến như vậy.
Trước đây, khi tiếp xúc với Uông Lâm, bọn họ ít nhiều gì cũng có phần xem Uông Lâm như vãn bối nhưng giờ phút này, chút suy nghĩ ấy đã hoàn toàn biến mất. Bọn họ rốt cuộc đã hiểu ra, Uông Lâm và bọn họ căn bản là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ngồi trong Phạm Lâm Cư, nhìn Ngọc Kinh sơn ở phía xa, ngay cả cha mẹ Uông Lâm cũng có cảm giác như đang nằm mơ.