Lâm Phong lặngẳng nhìn từng cái thế giới khổng lồ được tạo ra từ trong Hỗn Độn, phân chia thành hai cực, hình thành trời đất, nước, lửa, gió, khai thiên tích địa, sinh ra vạn vật, không ngừng phát triển biến hóa, cuối cùng đi đến hồi mục nát, hủy diệt, đi đến điểm kết thúc, cho đến khi trời đất diệt vong, trở về Hỗn Độn.
Nhìn đến đây, Lâm Phong đã hiểu được ý nghĩa của cái đại chung này.
Cái đại chung này chính là đạo pháp của chính Lâm Phong, là Thiên Đạo Đức Kinh được hắn lĩnh ngộ ra.
Thiên Đạo Đức Kinh là do Lâm Phong không ngừng dung hợp các loại đạo pháp và quy tắc đại đạo, cộng thêm ý chí của trời đất, dưới sự giúp đỡ của hệ thống mà sáng tạo ra, nó thể hiện ý nghĩa của Tạo Hóa, đại biểu cho sinh, lão, bệnh, tử của sinh mệnh, thế giới hình thành rồi hủy diệt, ý cảnh của lực lượng.
Hệ thống vừa giúp Lâm Phong tự sáng tạo ra đạo pháp, đồng thời cũng tự động sinh ra cái đại chung này.