Lâm Phong không để ý đến lão đầu, chỉ tự mình nhìn Chu Dịch: "Ngày đó bổn tọa đến núi Thanh Dương là để đến thăm cố nhân trước mộ phần, vô tình gặp được ngươi, lại đối mặt mà không nhận ra nhau."
"Sau đó hỏi lão tăng trong miếu kia, bổn tọa mới hay ngươi chính là nhi tử của Băng Vân." Lâm Phong cảm khái nói: "Ngươi có thể thường xuyên đi tảo mộ cho mẫu thân, điều này rất tốt. Thế nhân tuy đã quên lãng Mạnh Băng Vân, nhưng rốt cuộc nàng cũng để lại một báu vật quý giá trên cõi đời này."
Chu Dịch mắt hơi ửng đỏ, cúi người nói: "Tuy chưa từng được nghe mẫu thân nhắc đến đạo trưởng, nhưng mẫu thân đã qua đời nhiều năm, đạo trưởng vẫn nhớ kỹ nàng, Chu Dịch xin thay mẫu thân tạ ơn đạo trưởng."
Lâm Phong nhìn thẳng vào Chu Dịch, thong thả nói: "Năm xưa bổn tọa từng hứa với mẫu thân ngươi, nếu bản thân ngươi nguyện ý, bổn tọa có thể thu nạp ngươi làm đệ tử truyền y bát, một thân đạo pháp tu vi đều truyền thụ cho ngươi, giúp ngươi bước lên con đường tiên đạo, tiêu dao trường sinh."
"Chu Dịch, ngươi có bằng lòng chăng?"