“Họ Hoắc ta phàm là dòng chính, nếu trúc cơ thành công, đều có thể tu luyện Tu La Diệt Thế Đao nhưng rốt cuộc có thể tu luyện thần thông này đến cảnh giới nào, lại phải xem thiên phú cùng ngộ tính của mỗi người, rất nhiều lúc, không phải là cảnh giới đạo pháp cao, là có thể lĩnh ngộ Tu La Diệt Thế Đao một cách sâu sắc hơn.”
Tiêu Tuấn Thần gật đầu: “Điều này ta cũng từng nghe nói qua.”
Thạch Tinh Vân nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh: “Băng Hoa Phần Diễm Thuật của Thiên Trì Tông và Hỏa Sơn Minh, đều phải đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể tu luyện, cảnh giới quá thấp, căn bản không thể tu luyện, trường hợp như Đao Ngọc Đình hoàn toàn là ngoại lệ, không có giá trị tham khảo.”
“Mà trong Tu La Diệt Thế Đao của Hoắc gia, có mấy đường đao quyết, lại không liên quan đến cảnh giới người tu luyện, đơn thuần chỉ là khảo nghiệm về mức độ lĩnh ngộ thần thông của cá nhân, cho nên sẽ xuất hiện một loại tình huống, một bộ phận nguyên anh lão tổ cảnh giới cao hơn lại không tu luyện thành công thần thông, ngược lại bị một số ít tu sĩ Kim Đan kỳ cảnh giới thấp hơn tu luyện thành công.”
“Trong đó có một đường đao quyết, cực kỳ hung ác, ngay cả trong số những người dòng chính của Hoắc gia vốn đã cuồng bạo khát máu cũng gần như một sự tồn tại cấm kỵ.” Thạch Tinh Vân thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Tu sĩ Kim Đan kỳ của Hoắc gia, ban đầu chỉ có Hoắc lão đại thần long thấy đầu không thấy đuôi kia tu luyện thành công đường đao quyết đó nhưng hiện tại xem ra...”