Thế nhưng Đao Ngọc Đình lại khác hẳn so với trước đó. Nàng vốn dĩ lạnh lùng, thờ ơ với mọi chuyện, lúc này đứng trước mặt Tống Khánh Nguyên lại có phần run rẩy.
Cái run rẩy này không phải vì hưng phấn, mà là bởi vì sợ hãi.
Chính vì sợ hãi, e ngại, cho nên thân thể nàng mới không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ, giống như thỏ non gặp phải hổ dữ.
Tống Khánh Nguyên mỉm cười nói gì đó, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi Tàng Long Hồ. Đao Ngọc Đình do dự một chút, cũng vội vàng đi theo.
Sau bọn họ là Mộ Kế Hải, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tống Khánh Nguyên với vẻ mặt âm trầm, cũng đi ra khỏi Tàng Long Hồ.