Nhưng rất nhanh sau đó, tâm trạng nàng lại trùng xuống, nhìn Dương Thanh, trong mắt lại hiện vẻ áy náy.
"Nàng ấy, nàng ấy..." Nhạc Hồng Viêm lí nhí, không biết nên mở lời thế nào.
Dương Thanh lắc đầu, ánh mắt mờ mịt: "Ta không biết. Vân Thủy Động bị thiêu rụi, lúc trước ta đi thu thập thi thể đồng môn, rất nhiều người đã bị cháy thành tro, số lượng cũng thiếu."
"Nói ra thật nực cười, ta chỉ có thể lập bia cho mỗi người nhưng trong đó rất nhiều bia là mộ trống. Nếu bọn họ còn sống chắc sẽ đến đánh ta một trận nhưng mà, ta thật sự mong muốn được đánh thêm vài trận..."
Dương Thanh khẽ nói: "Chỉ có nàng ấy là ta không lập bia, tự an ủi bản thân cũng được, tự lừa mình dối người cũng được, chỉ mong nàng ấy bình an vô sự."