Lần này không phải tiểu gia hỏa muốn khóc trong lòng nữa, mà là thật sự khóc lớn.
Nhóc tỳ nhìn Thôn Thôn khóc lóc thảm thiết, bĩu môi: "Khóc cái gì chứ, nếu không có sữa thì cứ nói thẳng, ta đâu có cười ngươi."
"Haiz, ta mới là người nên khóc đây này." Nhóc tỳ thở dài: "Lâu lắm rồi chưa được uống sữa thú, ta thật đáng thương quá đi mất."
"Đáng thương, thật đáng thương."
Lâm Phong đứng trên đỉnh Ngọc Kinh sơn nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng giật giật, dở khóc dở cười: "Đây có được xem là ác giả ác báo không nhỉ?"