Hắn lại nhìn về phía nhóc tỳ, do dự một lúc lâu rồi thôi, thầm nghĩ: "Tên nhóc này chắc chắn là bảo bối trong lòng Lâm đạo nhân, ta tạm thời không nên chọc giận hắn, chờ đến khi về tới sơn môn, chẳng phải là muốn tròn méo thế nào cũng được sao?"
Lâm Phong nghe Trần Cương nói xong, trên mặt lộ vẻ cười mà như không phải cười, quay đầu nhìn Chu Dịch, sau đó nhìn về phía Trần Cương: "Ồ, cần đệ tử của bổn tọa làm việc? Làm chuyện gì?"
Trần Cương nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ không vui: "Chuyện này đâu phải ngươi có thể tùy tiện nghe ngóng?"
Lâm Phong cũng chẳng hề tức giận, chỉ là nụ cười giễu cợt trên mặt càng thêm rõ ràng.
"Chuyện chẳng đáng bận tâm, dù sao đệ tử của ta cũng không phải hạng người mà Thái Hư Quan các ngươi có thể động tới."