Trần Cương gật đầu: "Không sai."
Lưu Dương nhìn Ngọc Kinh sơn, bỗng nhiên nói: "Trần Cương, chuyện khác thì dễ nói, nhưng mạng của tên tiểu súc sinh kia là của ta, còn tòa tiên sơn này, Thục Sơn ta nhất định phải có phần, không phải ta muốn giành, mà là các ngươi phải nhường."
Trần Cương mỉm cười, đi đến trước Lưỡng Nghi Sinh Diệt Trận, trầm giọng nói: "Ta là Trần Cương, đệ tử nhập thế của Thái Hư Quan, tuân lệnh thiên hạ hành tẩu của Đạo Môn đương thời, có dụ lệnh cho tán nhân Lâm Phong, Lâm Phong hãy mau chóng ra ngoài tiếp lệnh."
"Lâm Phong hãy mau chóng ra ngoài tiếp lệnh..."
"Mau chóng ra ngoài tiếp lệnh..."