Bình thường Cao Phiên nào thèm để Phi Liêm vào mắt, dám cản đường, giết là xong.
Nhưng hiện giờ bản thân hắn trọng thương, mười thành công lực không đến một nửa, chỉ có thể trông cậy vào Phi Liêm phản kháng Uông Lâm, phối hợp với hắn giết ra con đường sống.
Uông Lâm nghe vậy, thần sắc bình tĩnh, cúi đầu nhìn Phi Liêm dưới thân.
Phi Liêm nghe thấy tiếng gọi của Cao Phiên, căn bản không thèm liếc mắt, một đôi mắt len lén nhìn về phía Lâm Phong đang đứng chắp tay trong sơn cốc, thần sắc thản nhiên.
Lâm Phong cười tủm tỉm nhìn Phi Liêm, thân thể nó không tự chủ được run rẩy.