Viên tinh thạch truyền âm rơi vào trong ánh sáng đen kịt của Hắc Vân Kỳ, biến mất không thấy đâu nữa. Lâm Phong đương nhiên có thể lấy được, nhưng Đao Chí Cường chắc chắn không thể nào tìm lại được.
Ném viên tinh thạch truyền âm đi, Đao Chí Cường tựa như trút được gánh nặng ngàn cân, cả người đều trở nên khác hẳn, không còn áp lực nữa mà thay vào đó là sự phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Lâm Phong hiện ra, thản nhiên hỏi: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta nhớ không nhầm thì hành động vừa rồi của ngươi chẳng khác nào phản bội Thần Võ quân."
Đao Chí Cường thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng như Khang Nam Hoa đã nói, đây là thiên tính bản tâm của ta, không thể nào làm trái được. Ta cho rằng làm như vậy là đúng nên ta làm."
Nói đến đây, vẻ mặt hắn có chút u ám: "Nếu người dẫn đội lần này không phải là Tà tướng quân thì ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Nhưng nếu để Tà tướng quân tìm được nơi này, tất cả mọi người, dù là tu chân giả hay là thường dân đều khó thoát khỏi cái chết, đó là điều ta không muốn nhìn thấy."