Thạch Tĩnh Vân hừ nhẹ một tiếng: "Muội biết hắn rất lợi hại, lúc trước hắn và Thạch Thiên Nghị giao đấu, muội cũng xem qua rồi."
"Nhưng đạo pháp thần thông lợi hại, không thể che giấu bản chất không đáng tin cậy của hắn. Hắn cũng là sư phụ của người ta, trên đời này làm gì có sư phụ nào hãm hại đồ đệ mình như vậy? Mười con Huyền Dương thú có thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ đỉnh phong vây công cùng lúc, tình thế nguy hiểm như vậy..."
"Cho dù có thể ứng phó nhưng hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào, bị đánh úp bất ngờ như vậy, e là cũng khó mà chèo chống nổi."
Thạch Tinh Vân lắc đầu cười nói: "Cho nên tỷ mới nói, muội đừng chỉ nhìn bề ngoài, hãy quan sát thật kỹ, xem thử có thật sự nguy hiểm như vậy hay không."
"Hả? Cũng đúng, không gian này cũng tựa như Tàng Long hồ, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương là điều khó tránh khỏi." Thạch Tĩnh Vân vừa nói, vừa nhìn về phía sân tỷ thí: "Nhưng trên người thiếu niên kia chắc chắn có pháp khí, phù lục hộ thân, tuy rằng quy định không cho phép sử dụng nhưng nếu đến tình thế nguy cấp..."