"Ngươi lại đổi trắng thay đen, ngụy biện."
Hư không bỗng nứt ra một khe hở, một thân hình áo tím, phong thái thư sinh bước ra, chính là Chu Dịch, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn người mà hắn gọi là phụ thân.
Chu Hồng Vũ nhìn thấy Chu Dịch, bình tĩnh nói: "Nghịch tử, học được chút tà thuyết liền vội vàng đến đây giảo biện, bất kính trưởng bối, bất kính phụ mẫu, chỉ bằng việc này, giữa ta và ngươi, ai đúng ai sai đã rõ ràng rồi."
Chu Dịch thản nhiên nói: "Ngươi xem ta như cỏ rác, ta xem ngươi như kẻ thù, lấy ân báo oán? Ta lấy đức báo đức, lấy oán báo oán, thù hận giữa quân tử sẽ kéo dài vô tận."
"Nghịch tử, tuy ngươi có tài văn chương nhưng ngay cả luân thường đạo lý không màng, chỉ là kẻ lừa danh đoạt tiếng." Chu Hồng Vũ không những không giận mà còn cười lớn, như thể nghe được chuyện nực cười: "Ngươi khiến trăm thánh cùng khen, bị người đời xưng là Á Thánh nhưng ngươi vẫn chưa phải là Thánh Nhân, mà Thánh Nhân cũng do cha mẹ sinh ra."