"Thạch Trọng Thiên, tuy ngươi đã thành tựu Nguyên Thần ở chiến trường hư không nhưng hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát, ngoan ngoãn theo chúng ta."
Lão già tên là Thạch Trọng Thiên không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lớn: "Nực cười! Lão phu xông pha vào chiến trường hư không một chuyến, suýt nữa bỏ mạng trong đó là vì muốn tìm kiếm bảo vật cho cháu trai yêu quý, giờ đã ra ngoài, ta phải về nhà thăm cháu, nào rảnh mà nói nhảm với các ngươi?"
Lão ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Thời gian trong chiến trường hư không hỗn loạn, tốc độ trôi qua ở mỗi nơi mỗi khác, khiến ta không rõ bên ngoài đã qua bao lâu, mười ba năm hay mười bốn năm rồi?"
Thạch Trọng Thiên lắc đầu cười: "Thôi, không tính nữa, dù sao cũng đã mười mấy năm trôi qua, Hạo nhi chắc hẳn đã trưởng thành rồi, không biết dung mạo ra sao? Giống ta và cha nó oai hùng cái thế hay là thành một cậu bé mập mạp rồi?"
"Ha ha, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy mong chờ."