"Uông Lâm, nghịch đồ kia, đợi ta bẩm báo hai vị tổ sư Kim Đan kỳ, nhất định phải tru diệt ngươi cùng bọn ma này, trừ ma vệ đạo, thanh lý môn hộ!" Tôn Tiểu Trụ chỉ vào Uông Lâm mắng một câu, rồi đào tẩu không buồn quay đầu lại.
Lão già kia trông thấy Tôn Tiểu Trụ đào tẩu, nhe răng cười, lộ ra ý vị khát máu hung tàn: "Nếu lão phu ở thời kỳ toàn thịnh, đừng nói hai tên Kim Đan kỳ, dù là hai tên Nguyên Anh kỳ cũng chỉ là đưa đồ ăn, chẳng qua Tư Không Nam ta hôm nay là hổ xuống đồng bằng, cũng không thể thả ngươi đi báo tin."
Tư Không Nam nói xong, ngón tay điểm một cái, sương đen hóa thành dây thừng, nhanh chóng cuốn tới Tôn Tiểu Trụ, giữa không trung làn sương biến thành bộ dáng dây thòng lọng, trực tiếp thắt lấy cổ Tôn Tiểu Trụ.
Tôn Tiểu Trụ sợ tới mức hồn bay lên trời, vội vàng thu hồi bộ dáng ương ngạnh, kêu lên: "Vãn bối biết sai rồi, tiền bối tha cho ta một lần!"
Tư Không Nam cười ha hả quái dị nói: "Bây giờ mới nhớ tới cầu xin tha thứ, đã muộn rồi!"