Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Đúng vậy, khi ấy rất nguy hiểm đó.” Tiêu Y nói vậy nhưng vẫn cười hì hì, không hề có vẻ nhớ lại mà sợ: “Nếu không nhờ có Nhị sư huynh, căn bản chúng ta trốn không thoát.”
Tên gia hỏa hỗn đản kia lợi hại vậy sao?
Lần đầu tiên Gia Cát Huân nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa bằng con mắt hoài nghi. Lúc này hắn đang dựa vào một thân cây, bắt chéo hai chân, dáng vẻ nhâng nháo, cà lơ phất phơ, căn bản không thấy có tí nét nào của cao thủ.
Phát hiện ánh mắt của Gia Cát Huân, Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn sang.