Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Mười tỷ viên linh thạch, quá xa vời, móa nó, đến lúc đó tuyệt đối phải tính thật kỹ lợi tức với bà chim già, không trả ta bảy phần lợi tức là không xong với ta đâu.”
Lữ Thiếu Khanh mang tâm trạng nặng nề như cúng bái người chết đi đến trước quan tài, nhẹ nhàng vỗ vỗ quan tài: “Tiểu đệ, cho thêm chút sức đi, ngươi cũng lớn rồi mà, không cần nhiều linh thạch như vậy, đúng không?”
“Ăn ít một chút, có thể không ăn thì đừng ăn, nghe lời, ăn nhiều không tốt.”
“Không phải ta tiếc linh thạch đâu, ta lo cho ngươi thôi, sợ ngươi ăn nhiều sẽ trúng độc linh khí, đến lúc đó chết bất đắc kỳ tử thì biết làm sao bây giờ?”