Trên con đường nhỏ lát đá vụn trong rừng sâu, một nam nhân cao lớn, tóc vàng rực rỡ từng bước đi tới, khuôn mặt khắc khổ đầy phẫn nộ.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
“Đám lão già mưu mô đó, không muốn chịu cơn thịnh nộ của đội trưởng, đẩy cái công việc chết tiệt này cho ta, thật đáng chết mà!”
Vừa nói, khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ kính sợ, mồ hôi trên trán rơi xuống, dường như đang sợ hãi người mà hắn sắp phải đối mặt.
“Ta rốt cuộc phải nói thế nào đây, đội trưởng tín ngưỡng Chúng Thần một cách thành kính, bảo hắn chủ động từ bỏ Thần Linh Mộ Địa, ôi! Chỉ nghĩ thôi đã thấy không thể nào…”