Có lẽ thiên sứ chi tử sẽ không hiểu câu này, nhưng nhanh thôi nó sẽ hiểu.
“Ra đi, thiên sứ.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang vọng trời đất, trong mắt hắn đẫm màu máu, nhìn bầu trời, ánh mắt xuyên qua tầng mây cuối cùng, hướng về phía cổng trời gọi thiên sứ.
Con ngươi màu đỏ đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, thời gian như ngưng đọng.
Thiên sứ… giáng lâm!