Lục Tử Minh gào lên, dường như muốn trút hết những phẫn uất mấy năm nay.
“Ở bên ngoài, ta là người hô mưa gọi gió, đoàn trưởng lãnh đạo ngự linh sư cả nước, nhưng đến táng địa… ta mẹ nó chỉ có thể ở ổ chó!
Hàng ngày giết quỷ không biết ngày đêm, không dám lười biếng một chút nào, sợ kiếm được ít tiền thì ổ chó cũng không có mà ở!
Mỗi ngày ta cố gắng như thế, còn tập hợp tất cả mọi người, cùng cố gắng, hỗ trợ nhau, tranh thủ sớm gom đủ 100 triệu tệ, nhưng họ thì sao!
Họ lại lừa ta, bóc lột ta! Hại ta nợ một khoản tiền kếch xù.