Điều này khiến Phương Hưu khẽ thở dài, Thiên Mệnh đúng là khác với người thường, chẳng bù cho mình chỉ có thể dựa vào vợ, dựa vào quỷ thần mới có thể tạo ra ảnh hưởng đối với ngũ giai.
Tuy nhiên, Phương Hưu không hề ghen tị. Có được năng lực và lĩnh vực phù hợp với bản thân mới là tốt nhất.
Ví dụ như năng lực thống khổ của hắn đối với người khác chỉ là đồ bỏ đi, nhưng rơi vào tay hắn lại trở thành tuyệt kỹ.
Dưới sự ra tay của Hùng Thiên Quảng, mọi người lại đi thêm mười phút nữa, nhưng khoảng cách với trấn nhỏ vẫn như cũ, không hề giảm đi.
Trấn Bạch Thạch kia cứ giống như ảo ảnh, vốn không thể với tới được.