Dương Minh dường như trời sinh mẫn cảm với tiền, vừa nghe đối phương đòi tiền, cho dù là tiền gì, thì cũng không thể vừa đến Táng Địa, chưa kịp làm gì, đã nợ một đống tiền.
Cũng phản bác theo sau: “Chúng ta có ép ngươi mở miệng đâu? Ngươi tự nguyện nhắc nhở, còn đòi tiền à? Muốn tiền gì đây?”
Vi Tâm dường như không hề sợ mọi người quỵt nợ, giọng điệu vẫn như trước không nhanh không chậm.
“Ta dạy phương pháp cho các ngươi, còn các ngươi dùng phương pháp của ta, vậy đương nhiên phải trả tiền, ta có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, vĩnh viễn đừng có suy nghĩ quỵt nợ, đây là quy định của cộng đồng bọn ta, nếu không trả tiền, thì sẽ trở thành kẻ địch và bị tấn công.
À đúng rồi, anh bạn nhỏ này thì không cần trả tiền, vì hắn dùng phương pháp của chính mình, con người của ta, chú trọng nhất là công bằng công chính, những người còn lại mỗi người mười vạn tiền âm phủ, thiếu một đồng cũng không được.”