Phương Hưu bình tĩnh vào trong như đang đi tản bộ, hắn tùy ý bước lên xác đám Lý Hiếu Nho.
“Hừ, Phương Hưu, bè lũ của ngươi chết hết rồi, ta muốn xem xem ngươi còn có gì để ỷ lại mà dám đứng trước mặt ta!”
Phương Hưu bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó triệu hoán ra thiên sứ.
Rồi cảnh tượng kinh điển lại xuất hiện.
“Đại nhân, đừng giết ta, ta cũng là quỷ dị, là người nhà! Từ bé...”