Hùng Thiên Quảng hơi nghi ngờ: “Vô dụng thôi, người bình thường trên dưới trái phải đều bình thường, cho dù ngươi có thể phản ứng lại, rồi dựa theo trình tự đảo lộn để tấn công, nhưng ở giữa còn có một quá trình phản ứng, với phải điều khiển cơ thể khỏi bản năng phản ứng như bình thường, chậm đi một chút thời gian đã có thể mất mạng, vốn dĩ là không thể nào tấn công được A Cơ.”
Phương Hưu bình tĩnh lắc đầu: “Ta không cần phản ứng lại, ta chỉ cần tiên tri, sau đó ghi nhớ đường đi nước bước, giờ ngươi không cần nghĩ gì, làm theo lời ta nói là được.”
Lạc Thanh Tâm vội vàng phụ họa “Đúng vậy, ngươi nghe theo Phương Hưu đi, trước đó là hắn giúp chúng ta giải quyết địch nhân, hắn tiên tri rất chính xác!”
“Con mẹ nó tên nhóc Hùng Thiên Quảng nhà ngươi đúng là cái đồ khốn.” Lý Hiếu Nho mắng to: “Ngươi nghĩ hắn cũng là cái tên trạch nam vô dụng như ngươi à, hắn là nhà tiên tri Phương Hưu! Mẹ nó, đáp án chính xác bày ra trước mặt cho ngươi rồi, ngươi sao thế? Còn muốn tính lại lần nữa xem có đúng không à!”
Hai vị đội trưởng đều đứng ra chứng minh cho năng lực của Phương Hưu, Hùng Thiên Quảng sao có thể không tin, nhưng y khó chịu với cái giọng điệu của Lý Hiếu Nho.