Bạch Tề lo lắng nhìn Dương Minh đang vui vẻ, hắn ta không biết là Dương Minh thật chứ không hiểu lời nói bừa của Phương Hưu, hay là vốn không muốn nghe sự thật.
Người sống thật sự cần hy vọng, cho dù hy vọng này là giả dối.
Nhưng mà Bạch Tề cũng không biết là lời Phương Hưu nói không phải là tiên tri, mà là sự tin tưởng, hắn sớm đã muốn nhìn thấy cái tương lai này. Nếu như không nhìn thấy chỉ có thể là hắn đã chết.
“Các ngươi mau nhìn xem! Chữ trên tấm da dê biến mất!” Hắc Cát Cát ở bên cạnh bỗng nhiên la lên.
Đám người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy chữ trên tấm da dê như lúc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vậy, bắt đầu từ từ biến mất.