Tiếng cười của Phương Hưu càng ngày càng lớn, thậm chí xen lẫn trong đó còn có những âm thanh chồng chéo lên nhau.
Giờ khắc này, dường như có vô số bóng người đang đứng sau lưng hắn thống khổ gào thét, nghe thấy tiếng cười của Phương Hưu, bọn họ cũng cười theo.
Mộng yểm thấy tình hình như thế thì sốt ruột, hắn ta trực tiếp toàn lực khai hỏa, khói đen không ngừng phun trào, trong chốc lát, phía sau nó cũng như có vô số bóng người mắc kẹt trong nỗi sợ hãi xuất hiện.
“Phương Hưu, ngươi có sự thống khổ của cả thành phố Lục Đằng, thì ta cũng có sự sợ hãi! Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sợ ngươi!”
“À? Vậy sao?” Tiếng cười của Phương Hưu đột nhiên im bặt, đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ, khiến người ta khiếp đảm.