“Mấy vị ca ca, các ngươi đừng nhìn thằng nhóc này giả bộ bình tĩnh, nói không chừng đã sợ đến sắp đái ra quần rồi, nếu không sáng sớm chúng ta đã đến khách sạn Duyệt Lai cùng với phòng chứa củi, cũng không tìm thấy bọn họ.
Người trẻ tuổi này thật ra cũng khôn khéo, biết bản thân mình gây họa, nhân lúc trời còn chưa sáng đã mạo hiểm chạy ra khỏi khách sạn, chạy ra bên ngoài trấn.
Chỉ là các ngươi không biết rằng, nhóm người của bọn ta ngây người ở Táng Địa mấy năm nay, cho dù nhắm hai mắt lại cũng sẽ không lạc đường, muốn trốn chúng ta à? Các ngươi còn non lắm.”
Lại có một người nói: “Phương Hưu, ngươi cũng không cần lo lắng quá, nhóm người bọn ta rất hiền lành, chắc chắn sẽ không tùy tiện giết người.
Chỉ cần ngươi cùng các đồng đội của ngươi, mỗi người nợ chúng ta một trăm vạn tiền âm phủ, đồng thời giao hai muội muội kia ra đây, thì tha cho ngươi một mạng cũng không phải không được.”