Ngôn Trường Thọ ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên sự nguy hiểm.
“Xem ra Phương tiên sinh còn chưa nhìn rõ tình thế hiện giờ, được thôi, vậy ta...”
“Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng để ta nhìn rõ tình thế? Ngươi cũng chỉ là một phế vật không duy trì nổi hình người nữa thôi.
Ngươi đưa ta đến đây là vì mặt nạ nguyên sơ phải không?
Được thôi, ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin, dập đầu ba cái, nói không chừng ta sẽ mềm lòng, ban mặt nạ nguyên sơ cho ngươi.”