Trong mắt Dương Minh, nếu như ban đầu Phương Hưu không có bắt chẹt của hắn ta hai trăm linh tệ thì hắn tuyệt đối là người tốt, bây giờ hắn chỉ có thể coi là một nửa người tốt thôi.
Hiện trường lập tức rơi vào thế giương cung bạt kiếm.
"Ta là cố vấn do tổng bộ phái đến, ta có quyền lực bảo ngươi đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu như ngươi không giải thích, vậy ta chỉ có thể coi là ngươi ngầm thừa nhận..."
Vương Đức Hải vội vàng ngắt lời: "Cố vấn Mã, Phương Hưu là công thần của thành phố Lục Đằng bọn ta, chuyện mộng yểm đã dẫn đến sự chú ý của ngự linh sư toàn cầu, nếu bây giờ ngươi nghi ngờ vị anh hùng này sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ trên toàn quốc tế, ta thấy người ở trên cũng không muốn thấy loại chuyện đó xảy ra đâu."
Vương Đức Hải không hổ là cục trưởng, dùng một câu nói khéo léo đưa đẩy, lặng lẽ lấy chuyện ảnh hưởng quốc tế đè người của tổng bộ.