TRUYỆN FULL

[Dịch] Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 109: Vô Tương Chân Kinh

"Huyết Hầu Yêu Vương này chính là Kết Đan cảnh đó."

"Thế mà lại chết rồi? Chết như vậy rồi?"

"Nếu ta nhớ không lầm, tu vi của sư thúc chỉ là Trúc Cơ kỳ thì phải!"

"Sư thúc à sư thúc."

"Ngươi cũng quá mạnh rồi, chỉ tiện tay sử dụng chưa tới mười mấy phút thôi đã luyện ra một pháp khí có thể giết chết Huyết Hầu Yêu Vương Kết Đan cảnh rồi."

Bịch!

Thi thể của Huyết Hầu Yêu Vương từ trên rơi xuống, tạo ra một cái lỗ trên mặt đất, đất đá văng khắp nơi, khói bụi mịt mù, Nguyên Phượng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Nàng nhìn Bạo Vũ Lê Hoa Đồng trong tay, xác thực là đã bị hỏng hoàn toàn rồi, toàn bộ đều bị nổ phanh ra, những linh kiện tinh vi ở bên trong cũng bị hư hoàn toàn, không có cách nào có thể sửa lại được.

"Ừng ực!"

Nguyên Phượng nhìn thi thể của Huyết Hầu Yêu Vương trên mặt đất, vẫn là không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Grừ! Grừ!!

Xung quanh.

Những Huyết Hầu Yêu Tướng đó, còn có không ít những Huyết hầu yêu thú, bọn chúng đều vô cùng kinh khủng. Mà lúc này, tận mắt nhìn thấy Huyết Hầu Yêu Vương đã bị giết chết, đã bị doạ sợ mất mật rồi.

Phải biết rằng.

Trong mắt những Huyết Hầu Yêu Tướng và Huyết hầu yêu thú này, Huyết Hầu Yêu Vương của chúng nó là sự tồn tại vô địch. Mà lúc này, lại bị một kiếm giết chết trong tích tắc, thi thể đều bị tách rời không còn nguyên vẹn.

Chúng nào nào còn lấy dũng khí đâu mà tiếp tục chiến đấu nữa.

Thế là.

Sau khi chúng nó sợ hãi kêu lên mấy tiếng, căn bản không nghĩ tới phải báo thù cho Huyết Hầu Yêu Vương, mà là quay người bỏ chạy, không bao lâu, những huyết hầu xung quanh toàn bộ đều giải tán hết rồi.

Một lúc sau.

Nguyên Phượng mới bình tĩnh trở lại.

Lúc này.

Nàng mới có thời gian nhìn về phía xung quanh chiến trường, những sư huynh sư tỷ cùng đi đến đây lúc trước, người chết người bị thương vô số, trên cơ bản đều nằm trên mặt đất nôn ra máu tươi.

Vị sư tỷ lúc nãy đẩy ngã Nguyên Phượng cũng bị Huyết Hầu Yêu Tướng làm bị thương, nếu không phải Nguyên Phượng đã giết chết Huyết Hầu Yêu Vương rồi, khiến cho tất cả các yêu hầu sợ hãi, chỉ sợ rằng nàng ta đã bị Huyết Hầu Yêu Tướng phanh thây rồi.

"Ngươi... ngươi..."

"Làm sao có thể như vậy?!"

"Lúc nãy..."

"Huyết Hầu Yêu Vương bị... bị ngươi giết chết rồi..."

Xung quanh.

Những sư huynh sư tỷ vẫn còn sống trừng to hai mắt, biểu cảm cực kì sợ hãi và hưng phấn, hơn nữa còn vô cùng kích động, có cảm giác vui mừng sau khi sống sót qua đại nạn.

"Khụ khụ..."

Lúc này.

Nguyên Phượng nghe thấy một tiếng ho nhẹ, Trương Sở Vũ khập khà khập khiễng đi qua, nhìn Nguyên Phượng nói: "Không ngờ rằng ngươi thế mà lại có con át chủ bài như thế."

"Lần này nhờ mà có ngươi, nếu như không có ngươi, toàn quân của chúng ta có thể bị tiêu diệt hết rồi."

"Đám Huyết hầu yêu đã bị doạ sợ mà rút lui rồi, nhưng mà món pháp khí trong tay ngươi chắc là cũng chỉ có thể sử dụng được một lần thôi, bây giờ chúng ta đều bị thương nặng, không có cách nào di chuyển một khoảng cách xa được."

"Nguyên Phượng, bây giờ ngươi hộ pháp cho bọn ta, đợi vết thương của bọn ta hồi phục lại rồi, sau đó đi vào sào huyệt của Huyết hầu lấy toàn bộ Huyết hầu tửu đi."

"Yên tâm đi."

"Những thứ thuộc về ngươi một thứ cũng cũng thiếu đâu."

"Đa tạ sư tỷ."

Nguyên Phượng nói: "Sư huynh sư tỷ, mọi người mau chóng đi nghỉ ngơi đi, ta cũng không biết rằng có thể doạ đám Huyết hầu đó được bao lâu, một mình ta không thể đối phó nổi."

"Vẫn cần nhờ các sư huynh sư tỷ mới được."

"Được, được, được"

Trên mặt Trương Sở Vũ nở một nụ cười.

Thế là.

Những sư huynh và sư tỷ khác cũng đều thả lỏng, khoanh gối lại ngồi xuống, lấy ra viên đan dược, lại nuốt viên đan dược xuống, bắt đầu điều khí dưỡng thương.

Nhưng mà.

Sau khi đám người Trương Sở Vũ ngồi thiền nghỉ ngơi, Nguyên Phượng lập tức hành động, đầu tiên nàng không tiếng động tới bên người của Trương Sở Vũ, nhanh chóng đưa hai tay ra, tay trái bịt miệng của Trương Sở Vũ lại, khiến nàng không thể nói thành tiếng.

Sau đó lấy tốc độ cực nhanh.

Tay phải rút ra một thanh chủy thủ.

Phụp! Phụp! Phụp!

Liên tiếp ba cái.

Cái sau mạnh hơn cái trước, trực tiếp đâm vào vị trí trái tim của Trương Sở Vũ, dường như là cắm xuyên qua, máu tươi chảy ra, Trương Sở Vũ vùng vẫy, nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Rất nhanh.

Trương Sở Vũ trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, chết không nhắm mắt, cả người không còn sức lực ngã xuống.

Đã chết rồi.

"Phù..."

Nguyên Phượng thở một hơi thật dài, bình tĩnh trở lại, tiếp tục hành động, tiếp đến bốn sư huynh và sư tỷ còn lại toàn bộ đều bị nàng đâm xuyên qua tim.

Đều chết hết rồi!!!

"Các ngươi thật sự cho rằng Nguyên Phượng ta dễ gạt như thế sao?"

Hai tay Nguyên Phượng hơi hơi run, nhìn chằm chằm vào thi thể của mấy người Trương Sở Vũ: "Huyết Hầu Yêu Vương là do ta giết, đám Huyết hầu là do ta doạ sợ mà rút lui, các ngươi còn muốn chia đồ với ta?"

"Trên đường tới đây, các người đều không phải thứ tốt đẹp gì, nếu các người hồi phục rồi, nói không chừng còn muốn giết chết ta nữa, các người đi chết đi."

Sau khi phát tiết xong.

"Huyết Hầu tửu!"

Nguyên Phượng nhanh chóng xông vào sào huyệt của Huyết hầu, tìm thấy Huyết Hầu tửu, còn tìm được một đứa con của Huyết Hầu Yêu Vương, bời vì vừa mới được sinh ra, đôi mắt vẫn chưa mở, có thể nuôi dưỡng thành linh sủng.

"Tốt quá rồi."

Nguyên Phượng vừa hưng phấn vừa kích động.

Cho nên.

Nàng nhanh chóng đậy kĩ Huyết Hầu tửu, bỏ vào bên trong túi trữ vật, rồi ôm lấy con non của Huyết Hầu Yêu Vương, và mười cân tinh huyết, nhanh chóng rời khỏi Huyết Hầu sơn.

Bất tri bất giác.

Trời đã sắp sửa tối rồi.

Nguyên Phương cả người đầy máu trở về Thanh Vân Phong, lại bàn giao nhiệm vụ, thuận miệng nói đại vài câu báo cáo về tình hình nhiệm vụ, rồi trở về nơi ở của mình.

Nàng đã dự định rằng ngày mai sẽ mang theo Huyết Hầu tửu và con non của Huyết Hầu Yêu Vương đi tìm Tề sư thúc.

Chân Truyền điện của Thanh Vân Phong.

Tề Minh cũng đã tìm được pháp môn Kết Đan cho mình.

"Quyết định xong rồi?"

Phùng Tử Mục và Miêu Hoành Kiếm vẫn luôn đợi Tề Minh đi ra.

"Vâng."

Tề Minh gật đầu: "Đã quyết định xong rồi."