"Ai mà không muốn sống, mày muốn sống nhưng lũ khốn nạn này không cho chúng ta sống, giờ thì khu vực này đã thất thủ rồi, nước, điện, thức ăn đều không có. Cha mẹ màu chết dưới họng súng của chúng, con tao bị chúng giết chết, chúng ta sớm muộn gì cũng bị chúng tìm ra, nhưng dù có chết, chúng ta cũng phải cho chúng biết, xâm phạm nhà của người khác là phải trả giá."
Vu Miểu nghe anh ta nói vậy, cũng hiểu được tình hình hiện tại, cuộc đời binh vương gì chứ, toàn là nói vớ vẩn: "Được, làm thôi."
"Có gan."
Cả đám tụ tập lại, ăn nốt chút thức ăn cuối cùng, nhân lúc trời tối rời khỏi nơi ẩn náu, chuẩn bị phát động cuộc tấn công bất ngờ cuối cùng.
Rất nhanh, bọn họ đã chạm trán với kẻ thù, Vu Miểu chỉ có một băng đạn, chỉ có ba mươi viên đạn, chớp mắt đã hết sạch, anh ta nhảy ra ngoài, lao về phía đối phương chuẩn bị cùng đối phương đồng quy vu tận. Kết quả chưa chạy được hai bước đã bị lính bắn tỉa của đối phương hạ gục,