Đến cuối tuần, trời còn chưa sáng Phương Diểu đã tỉnh, anh mắt mở to nhưng thấy Khương Thu Tự vẫn đang ngủ. Không quấy rầy cô, anh nhẹ nhàng đi chuẩn bị bữa sáng.
Khương Thu Tự đã quen với việc không nhìn thấy Phương Diểu khi thức dậy, cô lười biếng vươn vai, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Ông xã!" Cô gọi vọng ra ngoài.
Vài giây sau, Phương Diểu đã chạy vào, ôm chặt lấy cô: "Anh chuẩn bị bữa sáng xong rồi, em muốn nằm thêm một lát nữa, hay dậy luôn?"
"Nằm thêm một lát." Khương Thu Tự rất thích được anh ôm: "Bây giờ ngày nào anh cũng dậy sớm thế, không buồn ngủ sao?"