Khi Khương Thu Tự mặc váy cưới xuất hiện, trong ánh mắt anh không còn nhìn thấy gì khác, đôi tai anh cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, như thể cả thế giới chỉ có cô gái sắp trở thành vợ của anh, cô gái ấy đang mỉm cười bước về phía anh.
Khương Quốc Thanh được con gái dìu đến trước mặt Phương Diểu, ban đầu ông còn muốn nói vài câu theo thủ tục như "Bác giao con gái mình cho cháu".
Nhưng ông có thể cảm nhận được, lúc này trong mắt Phương Diểu tràn đầy tình cảm, ngay cả ông là cha vợ cũng bị bỏ qua, còn cô con gái bên cạnh ông cũng đang nhìn người yêu của mình.
Khương Quốc Thanh nở nụ cười, ông không nói gì, nắm lấy bàn tay quên đưa ra của Phương Diểu, đặt tay anh và Khương Thu Tự vào nhau.
Phương Diểu lúc này mới hoàn hồn, nhìn Khương Quốc Thanh: "Bác... không phải, ba."