Phương Diểu áp sát vào tai cô, thổ lộ ý đồ xấu xa của mình: “Nhập vai ngoài đời thực, em tiếp tục đóng vai điệp viên, sau đó vô tình bị anh bắt giữ.”
Khương Thu Tự nhìn anh, nhếch môi, ánh mắt xảo quyệt: “Được thôi.”
Phương Diểu không ngờ cô sẽ đồng ý nên hơi bất ngờ: “Dễ vậy à?”
Khương Thu Tự lại áp sát vào tai Phương Diểu, thở ra một hơi: “Tất nhiên rồi, đã là nhập vai thì phải cố gắng chân thực nhất có thể, nếu anh có thể bắt được em vậy tất nhiên anh muốn làm gì thì làm, nhưng nếu anh không làm được, bị em phản công thì...”
“Thì sao?” Phương Diểu hỏi, dù đây có vẻ là kết cục tất yếu nhưng dường như cũng có thể chấp nhận?