Khương Thu Tự đưa tay xoa mặt anh: "Tôi ngủ khá ngon mà, sao lại chạy sang bên anh, không phải anh đã lén chuyển tôi sang đây chứ?"
"Thật sự, không hề!" Phương Diểu thề son sắt, sau đó cười đắc ý: "Có phải là bề ngoài nói không sợ nhưng tiềm thức lại khiến cô tìm một chỗ dựa an toàn sau khi đã ngủ say không!"
"Ừm.. có thể là vậy." Khương Thu Tự nói.
Nghe cô đồng ý, ngược lại khiến Phương Diểu có chút bất ngờ, không phải nên là "tự luyến ít thôi" hay sao, không theo lẽ thường à nha!
"Cô nhầm rồi, chỗ tôi không an toàn chút nào!" Phương Diểu hung hăng nói.