"Cô cái gì mà cô." Đột nhiên Khương Thu Tự chắp hai tay lại, múc một vốc nước, tạt qua.
Phương Diểu nhắm mắt né tránh theo bản năng, sau đó cảm thấy mặt mình bị chạm nhẹ một cái, anh ngẩn người.
"Đi thôi, về ăn cơm, xe buổi sáng đấy." Khương Thu Tự đứng dậy lên bờ, thúc giục anh, có thể vì ngâm nước nên má cô hơi ửng hồng, hoặc là...
"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Phương Diểu hỏi, biết rõ còn cố hỏi.
Khương Thu Tự: "Anh đoán xem."