"Trạng thái gì trở lại?" Khương Thu Tự nghi ngờ.
"Trận trước chơi trừu tượng như vậy, người bình luận và khán giả đều nhìn ra."
Phương Diểu nói như vậy, Khương Thu Tự cũng hiểu đại khái ý anh, đúng là tốt bụng mà bị coi như lòng lang dạ sói, tức đến mức cô muốn đá anh một cái: "Trong xe tôi có một chai sâm panh, nãy vội quá quên lấy ra, anh đi lấy."
"Rượu sâm panh?" Phương Diểu suy nghĩ một chút, vừa mở miệng đã khiến Khương Thu Tự nổi giận: "Đắt không? Có thể quy đổi thành tiền mặt không?"
"Anh mau đi đi!" Khương Thu Tự tức giận, cô thật ngu ngốc khi lo lắng cho cuộc sống quá thảm hại của anh ta!
"Được, được, được, tôi đi." Phương Diểu nhìn thời gian: "Được rồi, trận tiếp theo sắp bắt đầu rồi, cô lên mạng đi."
Phương Diểu thong thả từ tốn đi đến bãi đậu xe, chui vào xe của Khương Thu Tự tìm rượu sâm panh: "Thì ra là đến để ăn lẩu."
Mang rượu sâm panh về, Phương Diểu nhìn vào bếp, nếu chia theo cấp độ thì tay nghề nấu ăn của anh chỉ ở mức "tạm được" đồng thau bạch ngân. Còn Khương Thu Tự, anh cũng không trông mong cô có tay nghề gì tốt, như vậy, muốn ăn thịnh soạn một chút thì chỉ có thể là lẩu.
Phương Diểu mở vòng tay ra bấm bấm bấm, Khương Thu Tự trong trò chơi giết giết giết.
Nguyên liệu đã được giao đến đầy đủ, trận đấu cũng bước vào giai đoạn cuối, chỉ còn hai mươi tư người chơi tiếp tục tranh tài.
Người dẫn chương trình: "Sau mười lăm phút nghỉ ngơi, trận đấu cuối cùng đầy gay cấn sẽ bắt đầu, hai mươi tư người chơi còn lại này chắc chắn đều là những cao thủ hàng đầu.”
“Điểm chiến thắng và điểm hạ gục của trận chung kết đều cao hơn một chút, [Không thể giấu tiền riêng] và [Tay không xé máy bay chiến đấu] vẫn có khả năng lý thuyết đuổi kịp [Gặp gỡ], hơi đáng tiếc cho [Không ăn đồ ăn vặt], cho dù một mình tiêu diệt hết mười hai máy bay chiến đấu của đối phương, cũng chỉ có thể lên vị trí thứ hai."
Khương Thu Tự tháo thiết bị ảo xuống, thấy Phương Diểu đã bày đầy thức ăn trên bàn, cô có chút ngạc nhiên: "Nhiều thế này, ăn hết được không?"
"Đừng quan tâm đến việc có ăn hết được hay không, cô có nghe câu chuyện ôn tửu trảm Hoa Hùng chưa?" Phương Diểu hỏi.
Khương Thu Tự lắc đầu.
Phương Diểu: "Không có văn hóa!"
Thấy Khương Thu Tự giơ nắm đấm lên, anh mới nhanh chóng giải thích: "Có nghĩa là thời xưa, hai quân đối đầu, trước trận có Hoa Hùng liên tiếp chém chết nhiều tướng lĩnh, không ai địch nổi, lúc này có một người tên là Quan Vũ đứng ra, chủ động xin đi giết giặc.”
“Mọi người đều không coi trọng Quan Vũ nhưng những người khác lại không dám đi giao chiến với Hoa Hùng, cuối cùng vẫn đồng ý để người này ra trận, hâm nóng một bình ‘rượu thêm can đảm’ cho anh ta.”
“Quan Vũ không vội uống, bảo mọi người rót rượu trước, đợi anh ta đánh xong với Hoa Hùng rồi quay về uống, Mọi người đều nghĩ rằng anh ta chắc chắn không uống được rượu này, kết quả không ai ngờ, anh ta ra ngoài chưa được bao lâu đã chém chết Hoa Hùng trở về, rượu vẫn chưa nguội, vẫn còn ấm."
Khương Thu Tự dường như rất hứng thú với câu chuyện này nhưng lại có chút nghi ngờ: "Bỗng dưng kể chuyện này làm gì?"
Phương Diểu chỉ vào nồi: "Một lát nữa cô vào thi đấu, tôi sẽ đun nước, đợi cô thi đấu xong, nước vừa vặn mới sôi, thế chẳng phải cũng có chút phương thức khác biệt nhưng kết quả tương đồng sao, cô có muốn thử thách chút không?"
Khương Thu Tự có chút không nói nên lời, một ngày trong đầu tên này có bao nhiêu ý tưởng lộn xộn thế không biết.
"Thử không?" Thấy cô không lên tiếng, Phương Diểu hỏi tiếp.
"Không, thần kinh." Khương Thu Tự cầm thiết bị ảo, chuẩn bị lên mạng, trước khi đăng nhập, cô suy nghĩ một chút: "Anh đun đi."
"OK!" Biểu cảm đắc ý “tôi biết mà” hiện rõ trên gương mặt Phương Diểu: "Tôi nhắc cô trước, nước sôi tôi sẽ không đợi cô đâu, cô mà chậm quá, tôi sẽ ăn hết đấy."
Khương Thu Tự trừng mắt nhìn anh, đăng nhập lên mạng.
"Trận đấu sắp bắt đầu!"
Ba phòng phát sóng trực tiếp đều phát cùng một trận đấu, những người bình luận trận đấu người này còn phấn khích hơn người kia.
"Bắt đầu rồi, những người có mặt ở đây hiện tại đều là cao thủ, chúng ta hãy đoán xem hai bên sẽ sử dụng chiến thuật gì, ừm... không có chiến thuật sao, [Gặp gỡ] vừa vào trận đã lao ra ngoài.”
“[Gặp gỡ] dốc hết tốc lực lao về phía đội hình địch, xem ra là quyết tâm giành chức vô địch, đồng đội của cô ấy cũng dứt khoát đuổi theo.”
“Đối phương không đụng độ trực diện với bọn họ mà chia thành hai đội máy bay, chia sang trái và phải, cố gắng dùng ‘chiến thuật rổ’ để bao vây bọn họ.”
“[Gặp gỡ] mở lá chắn phòng thủ, chặn đứng một đợt tấn công, năng lượng máy bay chỉ còn 50%, là sơ suất sao? Không đúng, cô ấy đã giành được phần đuôi máy bay của đối phương, đối phương sử dụng chiến thuật cắt kéo, không được, hoàn toàn không thoát ra được. Có ai đến hỗ trợ không, đáng tiếc, toàn bộ đồng đội cũng bị cuốn vào, bị bắn hạ, [Gặp gỡ] vừa mới bắt đầu đã bắn hạ một máy bay địch.”
“Tốc độ bắn hạ của [Gặp gỡ] quá nhanh, nếu đối thủ không thể nhanh chóng giành được chiến thắng thì sẽ gặp rắc rối.”
“[Gặp gỡ] trực tiếp cắm chéo vào cuộc hỗn chiến 2vs2 gần nhất, chặn đường bay của đối phương, đối phương biết không thể né tránh, muốn đâm vào để đồng quy vu tận à... Rắn hổ mang, lại thấy động tác rắn hổ mang, [Gặp gỡ] tăng tốc độ lên cao tránh được cú đâm.”