Phương Diểu thấy không còn nguy hiểm gì, quay đầu lại phát hiện hai người phụ nữ đang nhìn nhau, đây là đang giao lưu bằng ánh mắt mã hóa à.
"Nhìn gì mà nhìn, nhìn ra ngoài kia!" Khương Thu Tự phát hiện anh đang nhìn lén, hừ một tiếng.
"Được được được, không nhìn không nhìn." Phương Diểu tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, Mạch Tử cười giải thích: "Mọi người vừa nhìn thấy, thực ra là chim non Kình Diên, chắc nó là vừa mới học bay, đang biểu đạt niềm vui."
"Đây mà là chim non?"
"Thế nó ăn gì?"
Mọi người lần lượt đặt câu hỏi, Mạch Tử kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.
Khương Thu Tự quay đầu nhìn lại, phát hiện mọi người nghe rất chăm chú, mắt và tâm đều đắm chìm vào khu rừng rộng lớn này, cô lặng lẽ dùng khuỷu tay huých vào Phương Diểu, nhỏ giọng nói: "Hay là sau này tổ chức nhiều hoạt động xây dựng đội ngũ như thế này đi."
Tất nhiên Phương Diểu đồng ý: "Được, sau này mỗi khi kết thúc một dự án, thì tìm một nơi để chơi."
Khương Thu Tự gật đầu, tâm trạng rất tốt.
Kết quả lúc này Phương Diểu lại nói thêm một câu: "Dù sao cũng là cô trả tiền!"
Phương Diểu chết đi sống lại mấy lần, cuối cùng vẫn chưa bị đuổi ra ngoài, trở về bình an.
Kết thúc nửa ngày tham quan khu bảo tồn động vật hoang dã, trở về ăn trưa, Tiểu Trần tìm Phương Diểu: "Lão đại, kịch bản anh viết hôm qua có rất nhiều người muốn chơi, không biết có thể..."
Phương Diểu rất thoải mái: "Nếu cậu muốn làm người dẫn chương trình cho bọn họ, thì tôi không có ý kiến."
"Không vấn đề." Tiểu Trần rất tích cực: "Vậy có thể gửi cho tôi một bản tài liệu về các vai diễn khác không?"
"Được." Phương Diểu gửi tài liệu cho cậu ta.
Không lâu sau, ở khu cắm trại, Tiểu Trần, Văn Văn, Triệu Nghiệp Siêu đã tổ chức một vài trò chơi.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Khương Thu Tự và Trì Mạn đi dạo sau bữa ăn trở về, hỏi.
Phương Diểu: "Chơi trò chơi kịch bản sát nhân hôm qua."
"Anh..."
"Đều là hư cấu, có gì mà phải tức giận." Phương Diểu nói: "Đợi nền tảng ra mắt, tôi còn định đăng cái này lên đó làm mẫu nữa. Sau này bất kể là ai, khi nhắc đến trò chơi kịch bản sát nhân, đều sẽ nghĩ đến cái này... Ư..."
Khương Thu Tự bóp chặt cổ Phương Diểu, lắc mạnh bằng hai tay, giống như muốn bóp hết những ý tưởng tào lao trong đầu anh ra ngoài.
"Chóng mặt quá." Phương Diểu kêu lên.
"Hừ." Lúc này Khương Thu Tự mới cảm thấy hơi hả giận, buông tay, ngồi xuống bên cạnh: "‘Con Tàu Tuyệt Mệnh’ đã bán được 1 triệu bộ rồi."
Phương Diểu rất thoải mái: "Mới có 1 triệu bộ, cô muốn nói gì?"
Khương Thu Tự nhìn anh: "Tôi muốn nhắc nhở anh, ngành nghề phát triển đến bây giờ, các tác phẩm chất lượng cao ngày càng nhiều, ngoài ‘Con Tàu Tuyệt Mệnh’, gần đây còn có ba trò chơi bán khá chạy, trong đó có một trò là trò chơi độc lập."
Phương Diểu vênh váo: "Tốt lắm, ngày nào cũng so với tôm tép thì có ý nghĩa gì."
"Nói khoác!"
"Trộn lẫn trong đống tôm tép, người chơi chỉ biết chúng ta tốt nhưng không biết chúng ta tốt đến mức nào, nhưng vẫn nổi trội trong những trò chơi chất lượng cao, thì mới là bản lĩnh thực sự, cô nói xem có đúng không?!" Dứt lời, Phương Diểu rút một cọng cỏ định ngậm vào miệng, bị Khương Thu Tự giật lấy.
"Thôi nào, cô còn không cho người ta nói khoác nữa à, không khoa trương thì còn gì là thiếu niên!" Phương Diểu rất bất lực.
"Anh còn trẻ lắm sao?" Khương Thu Tự liếc anh một cái, đứng dậy: "Không nói với anh nữa."
"Cô đi làm gì vậy?" Phương Diểu hỏi.
Khóe môi Khương Thu Tự hơi nhếch lên: "Tôi mang theo thiết bị thực tế ảo."
Ý gì, rất rõ ràng rồi. Phương Diểu ngẩn người: "Đi du lịch còn chơi nữa, cô bị nghiện internet à?"
"Liên quan gì tới anh!" Dứt lời, Khương Thu Tự chui vào lều của mình.
...
Ba ngày hai đêm, lúc chơi vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng ngày cuối cùng, mọi người rủ nhau đi mua một số đồ lưu niệm, tranh thủ thời gian cuối cùng, chuẩn bị chụp thêm vài bức ảnh.
Phương Diểu gọi Khương Thu Tự đến gần hẻm núi, dưới ánh sáng của bầu trời, dòng nước chảy róc rách lấp lánh: "Chụp ảnh, chụp ảnh nào."
"Ai muốn chụp ảnh với anh." Khương Thu Tự khinh thường hừ một tiếng, chọn một vị trí cạnh hẻm núi, thể hiện rõ thế nào là "miệng nói không, lòng thì có".
"1, 2, 3, cùng hô ‘quả cà’." Phương Diểu chỉ huy.
Khương Thu Tự thúc giục anh: "Chụp một bức ảnh thôi, sao mà nhiều chuyện thế, anh nhanh lên."
"Được rồi." Phương Diểu thiết cài đặt chế độ đếm ngược chụp ảnh, đi đến bên cạnh Khương Thu Tự: "Tôi đếm nhé, 1, 2, 3..."
Khương Thu Tự nhỏ giọng: "Quả cà."
Phương Diểu: "Tiền~~~"
Khương Thu Tự quay đầu nhìn anh, Phương Diểu giải thích: "Tôi định hô quả cà nhưng lúc mở miệng, trong đầu đột nhiên lóe lên, cô không thấy nó hợp hơn quả cà sao."
Khương Thu Tự: "..."
Rất muốn đẩy tên này xuống hẻm núi, phải làm sao đây.
Sau đó Khương Thu Tự đi chụp ảnh với Trì Mạn, tất nhiên không thể thiếu ảnh chụp tập thể, chiều hôm đó mọi người lên đường trở về.
Ngày hôm đó trở về công ty, mọi người giải tán tại chỗ, những người khác đều đã đi, Khương Thu Tự một mình trở về công ty xử lý công việc tồn đọng trong hai ngày qua.
Còn Phương Diểu thì về nhà viết kế hoạch dự án, chuyến du lịch này đã mang lại không ít cảm hứng cho anh.
Không ai để ý bên đối diện, Tưởng Tài Vanh đang đứng bên cửa sổ sát đất nhìn bọn họ.