Tưởng Tài Vanh suy nghĩ một lát: "Ồ, không sao, vậy thì đợi bọn họ về rồi treo! Bọn họ có cái gì thì chúng ta cũng phải có, cậu đi thu thập ý kiến của mọi người xem muốn đi chơi ở đâu!"
"Được." Chu Hằng vội vàng đi làm.
...
Phương Diểu rất may mắn, vụ giết người đã không xảy ra, anh đã thức dậy ở trong lều từ rất sớm, đi rửa mặt phát hiện Khương Thu Tự đang đứng trong rừng cây, ngẩng đầu ngắm một hàng chim nhỏ đủ màu sắc trên cành cây.
Những chú chim nhỏ như một ban nhạc, cùng nhau lắc đầu kêu ríu rít.
Phương Diểu đi tới, còn chưa kịp mở miệng, đàn chim nhỏ đã bay vụt đi, Khương Thu Tự quay đầu nhìn anh với ánh mắt giận dữ.
Phương Diểu bất lực: "Liên quan gì tới tôi!"
Khương Thu Tự hừ một tiếng: "Sao lại không liên quan, anh khiến người ta ghét!"
Phương Diểu gật đầu, vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy, tôi chọc người ta ghét, chim bay đi liên quan gì tới tôi!"
"..." Khương Thu Tự hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy bản thân cần phải vận động vào buổi sáng.
Thấy vậy, Phương Diểu lặng lẽ quay người bỏ chạy: "Đi đây đi đây, đi còn không được à, cô đừng có đuổi theo tôi, cô đừng có lại đây!"
Nhiều người trong nhóm dự án dụi mắt, nhìn cảnh tượng xảy ra trong rừng vào buổi sáng.
"Sếp và giám đốc tinh thần thật tốt."
"Anh không hiểu đâu."
"Sao tội lại không hiểu."
"Nếu anh hiểu, anh sẽ ngửi thấy trong mùi đất ẩm ướt phả vào mặt qua khu rừng vào buổi sáng sớm này còn có mùi khác."
"Đừng có nói vòng vo."
"Thôi, đàn gảy tai trâu, không nói nữa, đi rửa mặt đây."
Thấy mọi người đã dậy, Phương Diểu không chạy nữa, Khương Thu Tự bắt được anh, chỉ đấm nhẹ một cái.
Hôm qua tham quan bảo tàng xong, chỉ xem phong cảnh xung quanh, hôm nay Mạch Tử sẽ đưa họ đến khu bảo tồn động vật hoang dã.
Đến khu bảo tồn, bọn họ đổi sang một chiếc tàu bay tham quan cách mặt đất khoảng ba mét.
Tàu tham quan không có mui, có người lo lắng hỏi: "Chị Mạch Tử, xung quanh không có rào chắn à?"
Mạch Tử cười nói: "Yên tâm, có rào chắn, giấu trong lớp đệm, nếu gặp phải thú dữ tấn công, thì sẽ lập tức nâng lên. Hơn nữa tàu tham quan còn được trang bị lớp bảo vệ cường độ thấp, không có vấn đề gì đâu!"
Phương Diểu ghé tai nói với Khương Thu Tự: "Thường thì lúc nói những lời như vậy, sẽ xảy ra chuyện đúng không?"
"Anh im miệng!" Khương Thu Tự rất muốn khâu miệng anh lại: "Cũng không phải đóng phim."
Phương Diểu: "Thế nếu..."
Khương Thu Tự cắt ngang lời anh ta: "Không thể nào!"
Phương Diểu chắc chắn phải nói hết lời: "Cô nghe tôi nói này, nếu thật sự xảy ra vấn đề, cô nhất định phải chạy nhanh!"
Nghe vậy, Khương Thu Tự nhìn anh, trong lòng hơi ấm áp vì cảm động.
Ngồi phía sau nghe hai người họ lẩm bẩm, Trì Mạn buồn cười nhắc nhở cô: "Đừng vội cảm động, em cứ cảm thấy lời anh ấy nói không phải ý chị nghĩ đâu."
"Ai cảm động." Khương Thu Tự nhanh chóng phủ nhận, nhìn chằm chằm Phương Diểu.
Phương Diểu quay đầu nói với Trì Mạn một cách bất lực: "Cô nhìn thấu rồi nhưng có thể đừng nói ra được không, tôi muốn cô ấy chạy nhanh chút, thu hút sự chú ý của thú dữ, tôi sẽ trốn ở nguyên tại chỗ chờ cứu viện... Ôi ôi ôi, cô muốn làm gì, có gì thì từ từ nói."
Khương Thu Tự tức giận: "Nói gì chứ, tôi ném anh ra ngoài trước đã."
Trì Mạn vui vẻ nói: "Tôi cũng không nhìn thấu được bao nhiêu."
"Xuất phát rồi, đừng có đùa nữa." Tàu tham quan khởi động bay lên không trung, Phương Diểu vội vàng nghiêm túc ngăn cản Khương Thu Tự.
"Lát nữa tôi sẽ ném anh cho thú ăn." Khương Thu Tự uy hiếp.
Trong lúc tham quan, có nhân viên hỏi Tiểu Trần: "Anh Trần, tối qua anh và Tổng giám đốc Khương, lão đại họp bàn chuyện gì vậy?"
"Họp á?" Tiểu Trần ngẩn người.
"Đúng vậy, tôi thấy các anh thảo luận rất nghiêm túc."
Lúc này Tiểu Trần mới hiểu ra, vui vẻ nói: "Họp gì chứ, là lão đại viết kịch bản trò chơi suy luận."
"Có hay không?"
"Hay thì hay, chỉ là nội dung hơi..." Tiểu Trần nhìn về phía Phương Diểu, không tiện đánh giá: "Thế này, tối tôi hỏi lão đại xem có thể cho các cậu chơi một lần không."
"Được, được."
Phương Diểu không chú ý đến cuộc trao đổi trong nhóm, anh đang quan sát những loài vật kỳ lạ chưa từng thấy ở đằng xa.
Có loài vừa giống ngựa vừa giống hươu, đầu mọc sừng, lưng mọc cánh nhưng cánh ngắn, nhìn là biết không bay được. Có loài giống tê giác, trên lưng chở cả một ngọn núi giả. Còn có loài sống theo bầy như linh cẩu, trông không được thông minh lắm.
Phương Diểu vừa xem vừa quay phim, đồng thời tưởng tượng ra hình ảnh chúng xuất hiện trong trò chơi.
"A, nhìn kìa!" Có người chỉ tay lên bầu trời, một loài chim lớn hơn cả tàu tham quan bay lướt qua trên không.
"Ồ ồ, hôm qua tôi thấy ở bảo tàng rồi, tên là... tên là Kình Diên?"
"Hình như vậy, cảm giác rất hùng vĩ."
"A a a, nó bay về phía chúng ta kìa."
Thấy quái vật khổng lồ lao về phía mình, cả nhóm người trên tàu tham quan hơi hoảng sợ.
Mạch Tử vội vàng nói: "Mọi người đừng sợ, không phải nhắm vào chúng ta."
Quả nhiên, Kình Diên lao xuống một đoạn rồi lại bay thẳng lên, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Trước đó Phương Diểu bảo Khương Thu Tự chạy nhanh, lúc này này đưa tay ra che chở cô ở phía sau.
Khương Thu Tự ngẩn người, quay đầu lại phát hiện Trì Mạn đang nhìn cô cười trộm, đôi môi không tiếng động phát ra tiếng cảm thán "chậc chậc chậc".
Khương Thu Tự dùng ánh mắt biểu đạt: "Em cười cái gì?"
Trì Mạn cũng dùng ánh mắt đáp lại: "Giả vờ, tiếp tục giả vờ."