TRUYỆN FULL

Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)

Chương 116: Cắm trại (2)

"Phụt!" Trì Mạn vui vẻ nói: "Phản ứng của hai người, cũng giống như em nghĩ."

Khương Thu Tự trừng Phương Diểu: "Sao mặt anh dày thế!"

Phương Diểu hừ một tiếng: "Còn phải hỏi sao, vừa nãy cô giẫm đấy."

"Anh muốn chết à."

Thấy sắp đánh nhau, Trì Mạn kéo tay Khương Thu Tự lại, Phương Diểu nhân cơ hội chuồn mất, như vậy mới tránh được một thảm kịch.

Cả nhóm đến bảo tàng, diện tích bên trong rất lớn, trưng bày đất đai, thực vật và mẫu vật sinh vật của khu danh lam thắng cảnh.

Trong đó có mãnh thú lớn nhất gấp ba lần voi trưởng thành, móng vuốt sắc nhọn, lớp biểu bì giống đá thô ráp cứng rắn, cứ như vách núi. Mẫu vật đứng sừng sững ở đó, mặc dù chỉ là một mẫu vật nhưng vẫn tạo cảm giác áp bức rất lớn, chỉ tiếc là vẫn không đáng nhắc đến trước vũ khí nhiệt của loài người.

Trong lòng Phương Diểu cảm thán, chỗ loài người đến... nhưng nghĩ lại thì không đúng, hễ cứ "trí tuệ" + "văn minh" kết hợp với nhau, thì có lẽ đều sẽ có kết quả như vậy.

Mạch Tử thấy mọi người xem rất chăm chú, cười giới thiệu: "Con 'hổ đá voi' này mặc dù không phải là mãnh thú lớn nhất trên cạn được biết ở Đông Hoàng hiện giờ, nhưng lại hung dữ nhất. Chúng tôi còn lưu lại hình ảnh ban đầu khi gặp con 'hổ đá voi' này, mời mọi người xem."

Video bắt đầu phát, một đội thám hiểm khai phá hành tinh tiến vào rừng trinh sát, đột nhiên cảm thấy dưới chân rung chuyển, nếu không phải đã quét nguồn sinh vật từ trước, chắc bọn họ còn tưởng là động đất, có khi không kịp trở tay bị vỗ một cái chết tươi cũng nên.

Nhưng dù cầm vũ khí vượt xa nền văn minh của hành tinh nguyên thủy này, khi đối mặt với mãnh thú như núi, Phương Diểu vẫn cảm nhận được sự hoảng sợ của đội thám hiểm khai thác từ trong hình ảnh.

May mà những nhà thám hiểm khai thác này là chiến sĩ, có thể chế ngự được nỗi sợ bản năng do chênh lệch thể hình sinh vật, vững vàng giơ vũ khí trong tay lên…

Video khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Con 'hổ đá voi' này bị thương rồi mà vẫn dữ quá, chỉ một cú vồ đã tạo ra cái hố trên mặt đất."

"Nó gầm lên, sức gió phải đến cấp chín, cấp mười gì đó, những người khai thác đều bị thổi bay."

"Á!!"

Thấy người khai thác suýt chút nữa bị móng vuốt đâm xuyên ngực trong video, có người trong số các khán giả sợ hãi thốt lên, may mà không có chuyện gì nguy hiểm, bọn họ đã né được trong gang tấc, chỉ bị thương nhẹ.

Trận chiến không kéo dài, chỉ có lúc đầu là khí thế kinh người, sau khi bị đạn thật và súng laze bắn trúng vài lần, động tác của nó ngày càng chậm chạp, không lâu sau thì nằm vật xuống đất, không còn sức chống cự.

"Nếu không có vũ khí, đối mặt với loại quái thú hung dữ này, phải cần bao nhiêu người cùng hợp sức mới được?"

"Không thể nói như vậy, con người có thể tồn tại đến ngày nay, dựa vào một thứ duy nhất, đó chính là trí tuệ."

"Đúng vậy, dùng trí tuệ để chế tạo công cụ, dùng trí tuệ để lãnh đạo đoàn đội."

Phương Diểu rất vui mừng: "Xem ra mọi người đã hiểu được ý nghĩa của việc xây dựng đội ngũ rồi, chỉ cần hiểu thêm ai là 'trí tuệ' thì càng tốt!"

"..." Mọi người đều im lặng, cái này anh cũng có thể nói xen vào được à?!

Phương Diểu không để ý đến bọn họ, bắt đầu làm nũng với hướng dẫn viên: "Chị Mạch Tử, có bán loại video ghi hình trực tiếp như thế này không, tôi thấy trên mạng không có nhiều tài liệu video tương tự."

Mạch Tử nở một nụ cười vui vẻ "có khách hàng rồi": "Có chứ, vì tài liệu ghi hình gốc của những người khai thác đều thuộc về chính phủ nên bảo tàng, phương tiện truyền thông và trường học của chúng tôi, mỗi nơi đều được cấp một phần bản quyền. Những gì chúng tôi bán ở đây chắc chắn là những thứ không tìm thấy trên mạng, cậu muốn mua bản lưu trữ vật lý hay bản kỹ thuật số?"

Phương Diểu: "Bản kỹ thuật số là được, giá bao nhiêu?"

Mạch Tử lập tức mở vòng tay: "Không đắt, 66 tệ."

Phương Diểu lập tức trả tiền, nhận tài liệu Mạch Tử gửi cho anh.

"Còn ai muốn mua không?" Mạch Tử hỏi.

Vì mỗi lần phát lại, người mua đều cần mở khóa bằng vân tay hoặc mống mắt nên mánh khóe một mình Phương Diểu mua, rồi sao chép cho mọi người là không dùng được.

Những người khác suy nghĩ một lát, có người thấy hứng thú, cũng sán lại quyết định mua một bản.

Phương Diểu mua xong liền đến bên cạnh Khương Thu Tự: "Cô phải trả tiền cho tôi!"

Khương Thu Tự không chút do dự: "Không thể!"

Phương Diểu hừ một tiếng: "Vậy thì tôi sẽ cắt giảm ngân sách cho dự án tiếp theo."

Khương Thu Tự tức giận: "Anh dám!"

Lần này Phương Diểu không hề sợ hãi, vô cùng tự tin: "Có gì mà không dám, dù sao mua về cũng là để làm tài liệu tham khảo cho dự án tiếp theo, cô sẽ không nghĩ rằng tôi mua về là để xem chứ."

"Dự án tiếp theo?" Khương Thu Tự nghi ngờ: "Anh muốn làm trò chơi về khai thác hành tinh?"

Phương Diểu chớp mắt: "Cô đoán xem!"

"Anh nói hay không?" Khương Thu Tự đe dọa.

Bảo tàng cấm ồn ào, với tu dưỡng của Khương Thu Tự, không thể nào ra tay ở đây, đương nhiên Phương Diểu không sợ: "Cô đoán tôi có nói không?"

Khương Thu Tự gật đầu, nghiến răng nói: "Được!"

Phương Diểu đắc ý: "Ha ha ha."

Đang cười thì anh thấy Khương Thu Tự mở sổ ghi nhớ trên vòng tay, ghi lại: Muộn nhất là đêm nay, nhất định không được quên xử lý Phương Diểu!

Ghi xong, cô còn thêm một vài dấu chấm than, sau đó tăng âm lượng nhắc nhở của sổ ghi nhớ lên mức tối đa.