TRUYỆN FULL

Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)

Chương 105: Ngắt ở đây có ý cảnh

Phương Diểu ở bên cạnh rất ngạc nhiên: "Hả? Hay là trò chuyện trước đã?"

Trì Mạn cười nói: "Không cần đâu, tôi thấy gia nhập công ty của các anh chắc sẽ rất thú vị, cuộc sống hiện tại của tôi quá nhàm chán rồi.”

Phương Diểu cố gắng nói khéo: "Cái đó... ý tôi là có khả năng chúng tôi không cần cô thì sao?"

Thấy Khương Thu Tự sắp tiến lại xử lý anh, Trì Mạn lại nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, là tôi không chu toàn, các anh cũng phải xem xét năng lực của tôi.”

"Chị không cần để ý đến anh ta.” Khương Thu Tự nói.

Không ngờ Trì Mạn lại nghiêm túc lắc đầu: "Không được, phải để ý, mặc dù em là sếp, nhưng anh ta là giám đốc dự án, anh ta là người kiểm soát chất lượng dự án, em tuyển chị vào nhưng chị lại không đạt yêu cầu của anh ta thì không phải rất khó xử cho em hay sao.”

"Sao có thể... thôi, thôi, hai người nói chuyện đi.” Khương Thu Tự tức giận cầm trà thanh nhiệt ngồi sang một bên.

"Vậy thì giám đốc Phương, chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn rồi.” Trì Mạn cười với Phương Diểu: "Anh định kiểm tra tôi như thế nào?"

Phương Diểu đương nhiên đã chuẩn bị sẵn, anh mở video có trong vòng tay ra: "Cô xem, có thể dựa theo những đoạn video này để sáng tác âm nhạc phù hợp với nó không, không cần quá hoàn chỉnh, chỉ cần có vài tiết tấu là được, đoạn video đầu tiên là ví dụ, cô xem trước đi.”

Khương Thu Tự nói là không để ý đến nhưng ánh mắt cô lại liếc sang.

Trì Mạn cũng không coi đây là trò đùa, rất nghiêm túc xem video.

Trong video, một người nhỏ bé đội mũ chạy về phía trước, chạy đến dưới một hàng ô vuông nhỏ, lấy đà nhảy lên, đập vào ô vuông, một cây nấm được đẩy ra từ bên trong…

Trì Mạn quan sát video, tai nghe nhạc đệm, nhạc đệm rất có cảm giác tiết tấu, sử dụng rất nhiều âm cắt, kết hợp với video nghe rất thú vị và tác động qua lại cho nhau, nghe một lần là in ngay vào đầu cô.

Trì Mạn có chút ngoài ý muốn: "Đây là người làm nhạc của công ty các anh làm sao? Như vậy mà anh còn không hài lòng?"

Phương Diểu giải thích: "Tôi chuẩn bị ví dụ cho buổi phỏng vấn thôi, nếu có thể ổn định làm ra nhạc đệm có hiệu quả như vậy, tôi còn tuyển người làm gì.”

Trì Mạn hơi ngạc nhiên: "Anh chuẩn bị sao? Vậy thì anh rất có năng khiếu âm nhạc, có muốn học nhạc với tôi không?"

Chưa đợi Phương Diểu mở miệng, Khương Thu Tự đã không nhịn được phản đối: "Ê!"

"Ồ ồ, không dám cướp người của em đâu.” Trì Mạn cười nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục xem.”

Đoạn video thứ hai là cảnh mang đậm màu sắc phương Đông, một người lái đò mặc áo tơi đội nón lá chèo thuyền trên hồ, đột nhiên đàn chim hai bên bờ hồ bay hoảng loạn, lá cây xào xạc, mấy bóng đen lao ra, cầm đao chém người lái đò đứng trên thuyền, khuôn mặt người lái đò bị nón lá che khuất, chỉ thấy khóe miệng anh ta đột nhiên nhếch lên một nụ cười, nói chậm thì nhanh, hàn quang xuất vỏ!

Ngay khi Trì Mạn và Khương Thu Tự xem đến nhập tâm thì hết, video chuyển sang cảnh thứ ba.

Trì Mạn: "Sau đó thì sao?"

Khương Thu Tự: "Sao lại hết rồi?"

Hai người trừng mắt nhìn Phương Diểu.

Phương Diểu rất bất lực: "Chỉ là một đoạn CG làm đề thi thôi mà, cô còn muốn tôi làm thành phim truyền hình à?"

Khương Thu Tự rất tức giận: "Vậy thì anh cũng đừng dừng ở đây chứ.”

Phương Diểu hùng hồn nói: "Dừng ở đây mới có ý cảnh!"

Trì Mạn suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, lúc này đoạn video thứ ba bắt đầu phát, cũng là cảnh đẹp tuyệt vời nhưng lại khiến cảm nhận của người xem từ tươi đẹp đột nhiên trở nên thô ráp trần trụi, một chàng cao bồi cưỡi ngựa, băng qua sa mạc hướng về phía hoàng hôn.

Đến đoạn video thứ tư, bầu trời u ám như thể ngày tận thế sắp đến, trong tòa thành cổ, mặc áo giáp dưới sự giúp đỡ của người hầu, thành chủ đi lên tường thành, đứng cùng với binh lính, bên cạnh anh ta là từng khuôn mặt hoặc kiên cường hoặc sợ hãi, còn bên dưới tường thành là vô số quái thú đông đúc không thấy điểm dừng, chúng gào thét muốn phá vỡ pháo đài cuối cùng của loài người này.

Còn đoạn video cuối cùng lại quay về phong cách của đoạn video đầu tiên, từng chú chim nhỏ nhảy lên ná cao su, để tiêu diệt lũ heo đầu xanh trốn trong tòa nhà, xông lên phía trước.

Video phát xong, Phương Diểu hỏi: "Thế nào?"

Trì Mạn rất nghiêm túc nhận xét: "Nói thật, đề thi phỏng vấn của anh khó hơn tôi tưởng nhiều.”

Phương Diểu vẫn khách sáo với người lạ, nếu lời này là Khương Thu Tự nói, anh chắc chắn sẽ nói "Không khó thì tìm cô làm gì.”

Lời này không cần nói, Trì Mạn tự nhiên hiểu: "Có thể gửi video cho tôi không?"

"Tất nhiên.” Phương Diểu và Trì Mạn thêm số liên lạc, sau đó trực tiếp gửi tệp video này vào vòng tay của cô.

Trì Mạn nói: "Chỉ riêng đề thi của anh thôi cũng đã cho tôi rất nhiều cảm hứng, cũng củng cố quyết tâm gia nhập công ty giải trí Tinh Không của tôi!"

“Cuộc sống hiện tại của tôi quá đơn điệu và nhàm chán, còn ý tưởng, cách chơi và câu chuyện bối cảnh viển vông của các ánh có thể giúp tôi thấy được nhiều thế giới khác nhau, mang đến cho tôi nhiều cảm hứng hơn.”

“Tôi đến phòng làm việc một chút, mỗi đoạn video vài âm tiết thì mất khoảng nửa ngày, mọi người cứ tự nhiên.”

Trì Mạn nói xong liền đóng cửa nhốt mình trong phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Phương Diểu phát hiện Khương Thu Tự đang nhìn anh chằm chằm, anh cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"